Mặt trời đã lên rất cao. Mang đến chút ấm áp dù ít dù nhiều cho ngày đông.
Phòng tiếp tân của khách sạn tạm thời bị Kiều Tâm Uyển dùng để khai thông cho con trai mình.
Cố Thừa Diệu ngồi trên ghế sa lon, ánh mặt trời ấm áp không chiếu tới đáy lòng anh. Ngón tay thon dài vô thức gõ lên đầu gối mình vài cái, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Kiều Tâm Uyển đầy vẻ không thể tin nổi.
“Mẹ nói muốn con cưới người phụ nữ kia kia?”
,
“Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, thái độ kiên quyết không cho phép cự tuyệt: “Chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, con phải chịu trách nhiệm với người ta.”
Chịu trách nhiệm?
Chịu trách nhiệm cái gì?
Cố Thừa Diệu hơi nhếch khóe miệng lên, vẻ mặt tràn đầy giễu cợt: “Người phụ nữ kia phí hết tâm tư leo lên giường con. Người sáng suốt vừa nhìn là biết con đã bị tính kế. Mẹ lại muốn con chịu trách nhiệm với cô ta sao?”
,
“Cậu Cố, xin chú ý đến cách ăn nói của cậu.” Diêu Hữu Quốc vẫn luôn im lặng ngồi ở trên ghế sa lon bên kia lạnh lùng mở miệng.
Nếu như không phải nhà họ Cố đồng ý làm rõ, hiện giờ anh đã sớm ra tay với Cố Thừa Diệu rồi.
,
“Anh là cọng hành nào vậy?” Thái độ của Cố Thừa Diệu kiêu ngạo, hơn nữa khá là không khách khí: “Tôi nói chuyện với mẹ tôi, không tới lượt anh nói chen vào.”
,
“Không may người phụ nữ trong miệng cậu chính là em gái tôi.” Mặt Diêu Hữu Quốc không thay đổi chút nào, vẻ lạnh lùng trong mắt lại càng lúc càng không thể che giấu được: “Cậu Cố làm chuyện sai trái lại không chịu trách nhiệm. Nói ra lời khinh bạc như vậy là muốn khiến tôi cho cậu một trận sao?”
“Em gái anh?” Cuối cùng lúc này Cố Thừa Diệu mới nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt có vẻ khinh bỉ sâu sắc: “Xin anh hãy trông chừng em gái nhà mình cho tốt, đừng để cô ta vừa nhìn thấy đàn ông đã động tình ——”
,
Diêu Hữu Quốc đứng bật dậy, xông tới trước mặt Cố Thừa Diệu định đánh anh.
Cố Học Vũ đứng dậy, mặc dù con trai nói chuyện hơi cay nghiệt, nhưng ông tuyệt đối sẽ không sẵn lòng nhìn thấy có người ra tay với con trai ông.
Kiều Tâm Uyển muốn nói gì đó. Cửa phòng tiếp tân bị người khác dùng sức đẩy ra.
,
Hai cảnh sát đứng ở trước cửa, nhìn đám người trước mặt, mở miệng cực kỳ máy móc: “Xin hỏi vị nào là anh Cố Thừa Diệu?”
Động tác muốn đánh người của Diêu Hữu Quốc dừng lại, Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển, còn có Cố Thừa Diệu đồng thời nhìn về phía hai cảnh sát ở cửa. Sau đó cùng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một chút nghi ngờ.
Cố Thừa Diệu đứng lên: “Là tôi.”
,
“Anh Cố Thừa Diệu, có người báo cảnh sát, nói anh có liên quan tới một vụ án cưỡиɠ ɖâʍ. Bây giờ mời anh đi theo chúng tôi một chuyến, tiếp nhận điều tra.”
cưỡиɠ ɖâʍ?
Cố Thừa Diệu mở to hai mắt, gần như không thể tin mình vừa nghe được lời gì.
Nắm đấm vốn siết rất chặt của Diêu Hữu Quốc bỗng chốc buông ra, khóe môi nhếch lên nét cười nhạt như có như không. Ánh mắt lạnh như băng mang theo vẻ trào phúng không chút che dấu nhìn về phía Cố Thừa Diệu.
,
Việc làm táo bạo này, vừa nhìn đã biết là của em gái mình rồi.
Mặc dù có trở ngại với thanh danh của con bé, nhưng nhà họ Diêu không hề để tâm.
Người nhà họ Diêu tuyệt đối sẽ không để người ngoài ức hiếp.
,
Lại nhìn người tên Cố Thừa Diệu trước mặt, hừ. Đúng là thiếu dạy bảo.
Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển liếc nhau một cái, nhìn thấy rõ cảm xúc của đối phương, Kiều Tâm Uyển tiến lên một bước muốn ngăn cản. Cố Học Vũ giữ tay bà lại.
Cố Thừa Kỳ cũng hoàn toàn ngây người, nhớ đến khuôn mặt ôn hòa thanh lệ của Diêu Hữu Thiên, lại nhìn Cố Thừa Diệu trước mặt ——
Mà vào lúc này, hai cảnh sát đã đưa Cố Thừa Diệu ra ngoài.
Trước tiên báo cảnh sát, sau đó nghiệm thương, thậm chí để người ta kiểm tra cô.
,
Cảm ơn sự thô lỗ của Cố Thừa Diệu. Trên cơ thể cô có rất nhiều vết tích do Cố Thừa Diệu để lại, vết bóp trên vai, vết nắm trên cổ tay. Thậm chí còn có hai vệt thít vô cùng rõ ràng trên cổ.
Mặc dù những vết thương này tạo thành sau khi sự việc xảy ra, nhưng cũng có thể trở thành chứng cứ.
,
Dù thế nào Kiều Tâm Uyển cũng không nghĩ đến, cô gái cười nhẹ dịu dàng, mặt mày hòa nhã trên bữa tiệc hôm qua lại có thủ đoạn cao thâm linh hoạt như thế.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh. Thật sự khiến bà và Cố Học Vũ trở tay không kịp.