Vì nhà họ Cố có thân thể lớn mạnh, hôm nay còn mời không ít giới truyền thông nên sau khi Cố Thừa Kỳ dứt lời liền bị mọi người vây quanh chào hỏi
Cố Thừa Diệu là tam thiếu gia, cũng vừa là người phụ trách GC, anh vừa xuất hiện, cũng không tránh khỏi bị kỳ giả hỏi nhiều vấn đề
Đối với những chuyện như vậy anh đã sớm tập thành thói quen rồi. Trong lòng đã quyết, hôm nay chính là thời điểm tốt nhất để anh tuyên bố chuyện của mình và Bạch Yên Nhiên
Dáng vẻ hào hứng của anh đương nhiên không qua mắt được đám truyền thông khôn khéo
“Cố tam thiếu, nhìn dáng vẻ của anh, là sắp có chuyện tốt gì sao?”
“Anh mới vừa nói hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, có phải liên quan đến vấn đề cá nhân của anh hay không?”
“Lần trước nghe nói anh và một cô gái bình dân qua lại thân mật, có phải anh có quyết định gì không?”
Không thể trách đám ký giả níu chặt Cố Thừa Diệu không buông. Đại thiếu gia Cố Thừa Kỳ, nghiêm túc lại cứng nhắc, dường như không đào được tin tức gì. Nhị thiếu gia bình thường rất ít khi lộ diện. thỉnh thoảng xuất hiện nơi công chúng, cười rạng rỡ như ánh mặt trời
Chỉ còn lại tam thiếu gia này, thỉnh thoảng gây họa, là đại gia có tin tức trèo lên những trang đầu
Đối với vấn đề của bọn họ Cố Thừa Diệu giống như đánh Thái Cực. Ánh mắt lại bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Bạch Yên Nhiên
“Thật xin lỗi, những chuyện này, lát nữa tôi sẽ tuyên bố. Đảm bảo sẽ có tin để ngày mai mọi người đăng lên trang đầu.”
Vừa có thể tuyên bố quyết định của mình, lại có thể thuận tiện tạo ra thế GC cho Cố thị. Cố Thừa Diệu làm những việc này có thể nói là ngựa quen đường cũ
Đi một vòng trong phòng tiệc, cũng không thấy Bạch Yên Nhiên đâu
Mi tâm khẽ nhíu lên, đi đến đám quý phú nhân đang đứng nói chuyện với Kiều Tâm Uyển
Trên hành lang ngoài phòng tiệc, Thẩm Mộng Thiền nhìn cái khay trên tay Âu Dương Giác Mẫn
“Giác Mẫn à, mình…mình cảm thấy như vậy không hay cho lắm.”
“Có cái gì không hay?” Âu Dương Giác Mẫn liếc cô một cái: “Chẳng lẽ cậu muốn cho Cố Thừa Kỳ cả đời làm hòa thượng?”
“Nhưng…” Khắp khuôn mặt đẹp đẽ của Thẩm Mộng Thiền đều là vẻ chần chờ, tính khí của Cố Thừa Kỳ, cô rất rõ ràng, ngộ nhỡ anh biết chuyện của cô làm, chỉ sợ anh không thể không trừng trị cô
“Yên tâm đi, anh ấy tuyệt đối sẽ không nghi ngờ cậu.”
Âu Dương Giác Mẫn nhìn hai ly rượu đỏ giống nhau như đúc trên khay: “Cậu phải giúp mình.”
Thẩm Mộng Thiền thở phào một hơi, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”
Bưng lấy cái khay rượu của Âu Dương Giác Mẫn, cô đi về phía phòng tiệc
Mà Âu Dương Giác Mẫn thì lợi dụng cơ hội này để đi chuẩn bị những thứ khác
Cố Thừa Diệu vừa ra khỏi phòng tiệc, liền thấy Thẩm Mộng Thiền đang bưng hai ly rượu đỏ tới: “Mộng Thiền? Em có thấy Yên Nhiên hay không?”
Kiều Tâm Uyển nói là vừa rồi Bạch Yên Nhiên đi toilet, vẫn chưa trở lại
Anh đã đi toilet tìm, nhưng Bạch Yên Nhiên hoàn toàn không có ở đó. Gọi điện thoại di động cho cô thì cô không bắt máy, ở chỗ này cô không quen biết ai. Cũng không có rời khỏi khách sạn, vậy có thể đi đâu được?
“À?” Thẩm Mộng Thiền nhìn người tới, tự nhiên liền hồi hộp, lần đầu tiên trong đời làm chuyện xấu nên tay của cô hơi run, thiếu chút nữa làm đổ ly rượu đỏ
“Em có thấy Bạch Yên Nhiên hay không?” Cố Thừa Diệu lại hỏi một lần nữa
“Không có. Không có.” Thẩm Mộng Thiền lắc đầu thật nhanh, ly rượu trên tay lắc lư, xem chút nữa là đổ ra.
"Không có. Không có." Thẩm Mộng thiền đầu lắc phải thật nhanh, trên tay rượu đỏ quơ quơ, chỉ lát nữa là phải vẫy ra .
Trong lòng có chút nóng nảy, Cố Thừa Diệu vươn tay cầm một trong hai ly rượu uống một hơi cạn sạch
“Anh Thừa Diệu…” Thẩm Mộng Thiền giật mình, hình như Cố Thừa Diệu uống cái ly kia? Liệu có sao hay không? Xong rồi, xong rồi, mời vừa rồi cô không thấy rõ lắm
“Anh đi tìm tiếp.”
Tầng này có ba cái toilet, bố trí cách xa nhau
Chắc mới vừa rồi anh bỏ sót, Cố Thừa Diệu để cái ly trên tay xuống khay của Thẩm Mộng Thiền. Cũng không chú ý tới sắc mặt trắng bệch của cô, mà tiếp tục đi tìm Bạch Yên Nhiên