Cũng trong lúc đó, bởi vì vừa mới tuyên bố hợp tác với Cố thị nên Diêu Hữu Thiên cũng bị người ta giữ lại hàn huyên, chúc mừng không ít
Một số nam sĩ trẻ tuổi chưa từng thấy qua Diêu Hữu Thiên càng nắm chặt cơ hội này tiến đến lấy lòng. Chưa đầy một tiếng, cô đã uống không ít rượu
Gương mặt hơi nóng lên, hôm nay có thể đạt được kết quả như vậy, thật sự vượt qua mong đợi của cô
Người trên thương trường, đều là tinh ranh, lần lượt tới gần, Diêu Hữu Thiên càng uống nhiều. Bắt đầu muốn hôn mê
Lễ phép cự tuyệt một người đàn ông đang đến gần, bước chân của Diêu Hữu Thiên như có như không đi ra toilet bên ngoài
Lúc này điện thoại di động vang lên, tùy tiện tìm một căn phòng nghỉ muốn gọi điện kêu người tới đón mình
Phòng tiệc này ở tầng trung gian của khách sạn. Bên ngoài phòng tiệc có mấy gian phòng nghỉ ngơi, đặc biệt chuẩn bị riêng cho khách
Gọi điện thoại cho Diêu Hữu Gia, người nghe điện thoại lại là anh cả Diêu Hữu Quốc, anh đã tới Bắc Đô rồi
Nghe giọng nói say rượu của cô, Diêu Hữu Quốc muốn đến đón cô, hỏi rõ ràng địa chỉ của cô, nói là sẽ đến liền
Cúp điện thoại xong, Diêu Hữu Thiên bắt đầu choáng váng dữ dội, rượu hôm nay tác dụng rất chậm. Lúc uống thì không thấy gì, bây giờ mới bắt đầu thấy rõ
Diêu Hữu Thiên lắc đầu muốn tỉnh táo một chút, nhưng phát hiện chỉ là phí công
Hôm nay thật sự uống quá nhiều. Nhìn phòng nghỉ, tính toán thời gian một chút, khoảng nửa giờ nữa anh cả sẽ tới, cô ở chỗ này nghỉ ngơi cũng ổn
Dù sao cũng đã xong việc, hiệu quả muốn đạt, hôm nay đã đạt được ngoài mong đợi
Đầu thật là đau, thật là nặng. Thật sự rất muốn ngủ
Cô dán đầu vào gối, liền nhắm hai mắt lại. Ý thức có chút hôn mê, thậm chí cô quên mất việc mình chưa đóng cửa phòng
Mấy phút sau cửa phòng nghỉ bị người khác mở ra
“Yên Nhiên? Em ở đâu?”
Bởi vì tới nơi này nghe điện thoại nên Diêu Hữu Thiên không có mở đèn. Mà hiện tại cô đã quá say, một tiếng gọi kia, cô nghe thấy, nhưng không nghe rõ
“Ừm.” Trả lời theo bản năng, lời nói cũng không rõ ràng
Trong bóng tối, lại làm cho Cố Thừa Diệu đã tìm Bạch Yên Nhiên hơn một tiếng thở phào nhẹ nhõm
“Yên Nhiên, Yên Nhiên…” Thì ra cô trốn ở chỗ này, thật là làm anh lo lắng muốn chết
Cố Thừa Diệu tìm Bạch Yên Nhiên hơn nửa tiếng. Gọi điện thoại cho cô không có ai nhận, đi tìm ba toilet cũng không thấy ai
Hỏi nhân viên phục vụ thì lại nói không thấy ai đi ra ngoài
Anh càng tìm càng phiền não. Không riêng gì trong lòng nóng nảy, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên
Rõ ràng là mùa đông, nhưng mà anh chỉ cảm thấy nóng. Cà vạt đã sớm bị anh tháo ra, áo khoác tây trang cũng đã cởi bỏ
Cố Thừa Diệu chỉ mặc cái áo sơ mi, vẫn cảm thấy nóng. Hạ thể buộc chặt, giống như không phải là của mình
Miệng đắng lưỡi khô, ý thức mơ hồ. Thân thể có chút phản ứng không bình thường
Trước khi Cố Thừa Diệu uống ly rượu của Thẩm Mộng Thiền thì đã uống không ít rượu. Tử lượng của anh không tệ, tuy nhiên chưa từng cảm thấy rượu hôm nay có thể say lòng người như vậy
Lo lắng đối với Bạch Yên Nhiên sau khi tìm thấy cô đều đã tan biến
Trong bóng tối, bóng dáng đi về phía giường, bước chân hơi lảo đảo, dường như anh không đứng vững
Thân thể giống như không phải của mình. Chóp mũi truyền tới cảm giác say, còn có một mùi hương tự nhiên nhàn nhạt
Hạ thể buộc chặt hơn. Anh vươn tay, ôm người trên giường vào ngực
“ŧıểυ Yên Nhiên, em lại làm cho anh lo lắng gần chết.” Chỉ là thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng anh lại phát hiện mình rất nhớ cô
“Anh rất nhớ em.” Thân thể cấp bách cần sự an ủi của cô. Vô cùng cần. Cảm giác như thế trước nay chưa từng có
Nhất là bây giờ, cả người anh giống như bị lửa đốt rất khó chịu
Kèm theo giọng nói dịu dàng nỉ non là một đôi môi ấm áp hạ xuống
Dường như uống quá nhiều nên Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không phản ứng kịp, đôi môi đã bị đối phương tóm được