“Thế nào? Sợ mẹ ăn thịt cô ấy hay sao?” Kiều Tâm Uyển thấy bộ dạng này của con trai, suy nghĩ một chút, nhưng trên mặt vẫn cười rạng rỡ: “Yên tâm đi, thím con cũng ở đó, thím nói muốn gặp bạn gái con một chút, con không yên tâm đúng không, vậy cứ đi cùng với mẹ.”
Xa xa, Tả Phán Tinh đang nói chuyện phiếm với mọi người, đứng ở giữa đám quý phu nhân, cười rất rạng rỡ, cảm nhận được ánh mắt của Cố Thừa Diệu nên cười cười với anh
“Không cần.” Hôm nay là ngày Cố thị họp hằng năm. Tin rằng Kiều Tâm Uyển tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì vào ngày hôm nay
Có thể nói bà coi trọng mặt mũi của Cố thị còn hơn cả mình
“Yên Nhiên, em đi với mẹ đi. Quen biết nhiều người cũng tốt.” Ít nhất đây là một loại thừa nhận trá hình
Lùi một bước, chỉ cần Kiều Tâm Uyển chịu mang theo Bạch Yên Nhiên bên cạnh, chịu tiếp nhận cô, chịu giới thiệu cô cho những người có quan hệ với nhà họ Cố, thì có vẻ như bà đã chấp nhận người con dâu này rồi
Trong lòng Bạch Yên Nhiên rất sợ Kiều Tâm Uyển. Cô có thể cảm giác được, bàn tay đang nắm lấy cô dùng sức đến mức nào
Cô không muốn đi cùng Kiều Tâm Uyển. Nhưng Kiều Tâm Uyển đã không thích cô như vậy
Nếu như cô còn kề cận Cố Thừa Diệu nữa, chỉ sợ Kiều Tâm Uyển sẽ càng ghét cô hơn
“Đến đây đi. Tôi dẫn cô đi giới thiệu với thân thích trong nhà họ Cố.” Lúc Kiều Tâm Uyển nói chuyện, dắt tay Bạch Yên Nhiên đi
Điệu bộ của hai người cực kỳ thân thiết. Giống như là hai mẹ con
Lúc này một người phục vụ đang bưng một cái khay đi ngang qua bọn họ. Không biết tại sao đột nhiên vấp chân một cái
Cái ly ở trên khay rớt xuống, nước rượu bên trong đổ xuống lễ phục của Bạch Yên Nhiên
“A. Tại sao cậu lại bất cẩn như vậy?” Kiều Tâm Uyển trợn mắt nhìn người phục vụ kia một cái, thấy màu rượu đỏ hiện rõ trên lễ phục màu trắng của Bạch Yên Nhiên, trong mắt thoáng qua vẻ đáng tiếc: “Yên Nhiên, những người này, thật là vô ý, lễ phục của cô bị dơ rồi, đi với tôi đổi cái khác thôi.”
Bạch Yên Nhiên nhìn dấu vết trên người mình, lại thấy rõ ràng Kiều Tâm Uyển rất áy này, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, đi theo Kiều Tâm Uyển thay quần áo
Bên trong phòng nghỉ ngơi. Kiều Tâm Uyển thấy cả người cô bẩn thỉu, nhếch nhác, cũng không kêu người mang quần áo tới đây. Mà không mặn không nhạt mở miệng
“Bạch ŧıểυ thư, Tôi thật sự vô cùng bội phục cô. Cô nói dối y như thật.”
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên tái đi, có chút không hiểu nhìn Kiều Tâm Uyển
Không thèm nhìn đến cô gái có sắc mặt tái nhợt nhu nhược trước mặt, giọng nói của Kiều Tâm Uyển cực lạnh: “Không có thai, mà giả vờ mang thai? Dùng thủ đoạn đê tiện này để vào nhà họ Cố, cô…an lòng sao?”
Giọng nói rất nhẹ, lại giống như đao chém vào ngực Bạch Yên Nhiên
Dưới chân mềm nhũn, Bạch Yên Nhiên vô lực lui về phía sau hai bước. Sắc mặt giống như tờ giấy tái nhợt: ". . . . . ."
Đôi môi không ngừng run rẩy, một câu cũng không nói nên lời. Kiều Tâm Uyển biết?
Nhà họ Cố biết? Mấy ngày nay cô trải qua rất hạnh phúc, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng cô cho là sẽ không có ai biết
Nhưng mà, nhà họ Cố lại biết?
Trong đầu hiện lên gương mặt của Diêu Hữu Thiên, là cô gái đó. Là cô ấy?
Cô ấy muốn cùng Cố Thừa Diệu ở chung một chỗ, là cô ấy nói? Là cô ấy nói cho nhà họ Cố biết
“Con. Con…con không phải, con…”
“Đừng nói nữa.” Kiều Tâm Uyển thật sự thấy Bạch Yên Nhiên rất chướng mắt. Vẻ mặt vô cùng lạnh: “Nếu lễ phục hư. Cô ở chỗ này nghỉ ngơi đi. Đừng có đi xuống dưới nữa.”
Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ nhìn Kiều Tâm Uyển.
Không, không phải là dáng vẻ như vậy.
Rốt cuộc Kiều Tâm Uyển không thèm để ý tới cô nữa. Xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ. Ở cửa ra vào, bóng dáng của Cố Học Võ đang đứng ở nơi đó, lông mày nâng cao mang theo vài phần thâm thúy
Kiều Tâm Uyển liền giật mình, mấp máy môi, trực tiếp lướt qua Cố Học Võ đi xuống đại sảnh
Sau khi bà đi vài bước, Cố Học Võ giữ tay bà lại, cùng bà đi xuống lầu
Kiều Tâm Uyển muốn tranh ra, nhưng ông nắm rất chặt, bà tránh không được. Khóe môi khẽ giơ lên. Tâm tình xấu lại trở nên sáng suốt
Đi tới cua quẹo, âm thanh của Cố Học Võ nhẹ nhàng vang lên: “Thừa Diệu sẽ hận em.”