Chiều hôm ấy, Hạ Phương triệu tập một hội thảo giao lưu nội bộ giữa các nhà thiết kế trong công ty.
"Tôi đã muốn mở hội thảo này từ những ngày đầu tiên trở lại, nhưng vì bận việc nên bây giờ mới làm được”.
Hạ Phương ngồi ở giữa chiếc bàn hình bầu dục, nhìn các nhà thiết kế bên dưới.
Trụ sở LM tại quốc nội mới vừa thành lập không lâu, tính hết các nhà thiết kế mới lẫn cũ cũng chỉ có hai mươi người, đa số đều còn rất trẻ.
Hạ Phương mỉm cười: “Có thể có người cho rằng tôi mở họp quá gấp gáp, không cho mọi người thời gian chuẩn bị. Các bạn không cần lo lắng, đây chỉ là một buổi trao đổi và học tập chứ không phải lên lớp giảng bài. Mọi người cứ thư giãn, nói chuyện như thường ngày là được”.
Cô bảo Sở Lâm Xuyên tổng kết ngắn gọn tình hình công †y trong nửa năm qua rồi bắt đầu phân chia công việc và nhiệm vụ cho nửa năm còn lại.
Cuối cùng mới đến giai đoạn phát biểu tự do và trao đổi kinh nghiệm.
Hạ Phương đưa ra một chủ đề chung, chia các nhà thiết kế thành năm tổ, mỗi tổ bốn người. Tất cả có hai mươi phút để làm ra thiết kế cơ bản và trình bày về nó.
Không cần bản vẽ chỉ tiết, chỉ cần nói ra ý tưởng thiết kế hoàn chỉnh là được.
Dưới những ánh mắt khác lạ của bọn họ, chủ đề mà Hạ Phương đưa ra là: mùa hà.
Họp báo công bố sản phẩm mùa hè vừa diễn ra vào tuần trước nên đây không phải vấn đề khó giải quyết gì với các nhà thiết kế ở đây.
Trong khoảng thời gian vừa qua, ai nấy đều nỗ lực hết mình để đưa sản phẩm của bản thân lên kệ, vì vậy họ đã hiểu chủ đề này như lòng bàn tay.
Tuy nhiên, chính vì hiểu nó rất rõ nên mới càng khó nghĩ ra ý tưởng mới.
Nếu người ra đề là Sở Lâm Xuyên thì họ còn có thể nói lan man, dùng lý luận học trên trường ra để bịp anh ấy, nhưng đứng trước Hạ Phương thì họ chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Thế là những nhà thiết kế từng không xem chủ đề này ra gì bắt đầu mặt nhăn mày nhíu.
Hai mươi phút là quá ngắn, không đủ để nghĩ ý tưởng chứ đừng nói là thảo luận.
Thế là một số tổ cứ giữ im lặng suốt khoảng thời gian ấy, đến khi còn năm phút mới bắt đầu chia sẻ cách làm của mình, sau đó lại không ủng hộ ý kiến của người khác, cứ khăng khăng giữ vững theo ý mình.
Ngô Bội Bội gân đây khá có danh tiếng nên lên tiếng đầu tiên. Lâm Thư Nhã cùng tổ nghe xong thì gật đầu đồng ý.
Có một số nhà thiết kế khác có ý kiến bất đồng nhưng đều bị Lâm Thư Nhã gạt bỏ: “Tôi thấy phương án của Bội Bội phù hợp hơn. Chúng ta không có nhiều thời gian, mọi người góp sức hoàn thiện một phương án là được, đừng bàn sang những thứ không liên quan khác”.
Lời này khiến nhà thiết kế kia bất mãn ra mặt nên quyết định im luôn.
Bên kia, Hạ Chương và Tô Tử Ninh được xếp cùng tổ với hai nhà thiết kế lớn tuổi hơn.
Bọn họ khá là công bằng, sau khi phân chia công việc thì mỗi người có hai phút để suy nghĩ, hai phút để trình bày ý tưởng, mười phút cuối thì để tổng hợp ý kiến và sắp xếp lại thành một phương án hoàn chỉnh.
Vì vậy công việc trong tổ họ diễn ra khá là suôn sẻ, nhanh chóng đạt được quan điểm chung.
Thời gian trôi qua, Hạ Phương nhận được điện thoại của Lucy Mộ Dung nói rằng nửa tiếng sau sẽ đến công ty cô.
Hạ Phương nhìn đồng hồ rồi gõ tay lên bàn, ý bảo đã hết giờ thảo luận.
"Hai mươi phút đã qua, mỗi tổ cử ra một bạn trình bày”.
Ngô Bội Bội đương nhiên không để ai giành vị trí đầu tiên, không chỉ chia sẻ phương án thiết kế mà còn trình ra bản phác thảo. Vấn đề nằm ở chỗ ý tưởng của cô ta đi theo hướng lễ phục nên quá khoa trương phức tạp.
Hạ Phương hỏi: “Cô muốn đi theo mảng lễ phục?"
Ngô Bội Bội chân thành gật đầu: “Vâng thưa sếp, đó là mục tiêu của tôi, nhưng tôi vẫn cần rèn luyện rất nhiều”.