Nhưng lại không dám phản bác, chỉ đành ủ rũ gắp vài ba đũa rồi hấp tấp rời đi.
Không bao lâu sau, nhà ăn yên tĩnh đi trông thấy.
Hạ Phương thích không khí này cực kỳ, càng ăn càng thấy ngon.
Ngược lại là Tô Tử Ninh nơm nớp lo sợ không thôi, ngồi đối diện cô mà có cảm giác như bị núi đè.
Đến chiều, Hạ Phương bước ra từ phòng nghỉ, đang chuẩn bị xem chút tài liệu cho cuộc họp sắp tới thì thấy Sở Lâm Xuyên hớt hơ hớt hải chạy vào.
"S-s-sếp Phương! Cô về sao không nói trước để tôi ra đón...”, Sở Lâm Xuyên vừa chạy vừa thở hồng hộc.
Hạ Phương ngẩn ra, tự hỏi: Tôi còn phải báo cáo cho anh nữa hả?
Nhưng thấy bộ dạng cuống quít của anh ta thì chỉ hăng giọng nói: “Tôi về ít hôm lo công chuyện thôi, vài ngày nữa lại đi”.
Vẻ vui mừng trê mặt Sở Lâm Xuyên rút đi như thủy triều, chỉ để lại đôi mắt rưng rưng: “Vậy... vậy lần này phải đi bao lâu nữa?"
Rồi lại cảm thấy mình dùng cái giọng này không được đúng lắm, anh ấy vội vàng bật chế độ nghiêm túc: “Quan trọng là sản phẩm mới của chúng ta chuẩn bị ra mắt, không có cô ở đây kiểm duyệt, tôi sợ tôi có sai sót gì thì tiêu”.
"Không sao, tôi tin anh làm được mà", Hạ Phương đặt tư liệu xuống, cười nói: “Mấy năm nay tôi ở nước ngoài, anh cũng làm rất tốt đấy thôi”.
Mình đang được khen đấy ư?
Tâm trạng Sở Lâm Xuyên vui vẻ trở lại: “Cảm ơn sếp đã khen! Tôi sẽ cố gắng hết mình!"
Hạ Phương gật gù rồi nói với Tô Tử Ninh: “Em lấy hợp đồng chị vừa dặn đi chuẩn bị ra đây cho anh Xuyên xem, OK hết thì tới chiều chị sẽ cho người đi gửi”.
"Dạ!", cô gái vội vàng lấy hợp đồng vừa soạn thảo xong ra đưa sang cho Sở Lâm Xuyên.
"Còn nửa tiếng nữa mới họp, anh cứ từ xem", Hạ Phương ra hiệu bảo Sở Lâm Xuyên ngồi xuống.
Anh ấy cười đồng ý, đưa tay lên lau mồ hôi rồi tìm đến ghế sô pha.
Nào ngờ vừa đặt mông xuống, Sở Lâm Xuyên lại bị nội dung hợp đồng dọa cho nhảy cẵng lên: “Can??!! M- má ơi...”
"Sếp Phương... cô... hợp đồng này là thật sao? Cô mời được Can luôn??"
Anh ấy sợ mình hoa mắt nhìn nhầm nên lại cúi đầu đọc cho kỹ, chắc chắn chữ trên hợp đồng là Can rồi mới ngẩng lên, hoảng hốt trợn mắt nhìn Hạ Phương.
Một tin tức tốt kinh thiên động địa!
Can là ai?
Là Phương Hạ trong mảng lễ phục, là người cùng Phương Hạ đứng đầu giới thiết kế thời trang.
Trước kia sở dĩ Amphile có thể cạnh tranh với LM cũng là nhờ có sự hiện diện của thiết kế sự hàng đầu này.
Nhưng dạo gần đây, Sở Lâm Xuyên lại nghe nói bên đó đang căng thẳng vụ chấm dứt hợp đồng với Can.
Nhưng lấy danh tiếng và địa vị của Amphile hiện nay, sẽ rất khó để một người chưa bao giờ xuất hiện trong tâm mắt công chúng thoát khỏi họ.
Ít nhất là khó để rút lui an toàn, trừ khi người ấy có thân phận và địa vị còn cao hơn.
Nhưng người như vậy thì sao lại để mặc cho Amphile bào mòn mình suốt bao năm qua chứ?
Can đáng lẽ phải biết danh tiếng của công ty ấy như thế nào.
Sở Lâm Xuyên cũng đã mấy lần nghĩ cách đưa Can về đây.
Nhưng anh ấy phí công điều tra một phen, rốt cuộc lại không tìm ra được tin tức gì.
Nào ngờ quay đi quay lại thì phát hiện sếp Phương nhà họ đã chuẩn bị hợp đồng xong cả rồi, cái sự chênh lệch này thật là...
"Chẳng lẽ không tốt sao?", Hạ Phương ngẩng lên.
Sở Lâm Xuyên kích động ré lên: “Tốt! Đương nhiên là rất tốt rồi! Có Can gia nhập thì chất lượng, địa vị và cấp bậc của LM chúng ta sẽ lên như diều gặp gió, tuyệt đối là tin tốt!!"
"Nhưng mà...", cơn kích động qua đi, anh ấy bình tĩnh lại, nhìn xuống hợp đồng: “Can liệu có đồng ý con số 20% này không?”
"Anh có biết Amphile trả cho anh ấy bao nhiêu không?", Hạ Phương mỉm cười hỏi.
Sở Lâm Xuyên nhíu mày, nghe Tô Tử Ninh đứng cạnh đáp: “Em nghe nói có người tung thông tin lên mạng là Amphile chỉ trả cho Can có 2% hoa hồng thôi. Lúc trước Can không để ý đến điều này, nhưng gần đây hình như phát hiện ra một số việc mờ ám của bên đó nên đã đi tìm người để đối chất. Amphile muốn trấn an Can nên nâng lên thành 8%...”
Hạ Phương đưa sang một ánh mắt tán thưởng: “Giỏi, tin tức nhạy bén phết”.
Tô Tử Ninh thè lưỡi rồi mới nhận ra mình vừa xen vào cuộc nói chuyện giữa hai giám đốc, bèn che miệng rồi cấp tốc lùi vào ghế, không dám hé răng nữa.
"Vãi! Có thật không? Amphile làm vậy mà coi được à? Có mỗi 2%, bố thí ăn xin hay gì?", Sở Lâm Xuyên tức đến tái cả mặt: “Lại còn nâng lên 8% cơ, cười chết tôi! Họ tưởng Can không quan tâm thì muốn ép giá bao nhiều là ép à?"
Anh ấy vòng tay ôm lấy hợp đồng, cắn răng nói: “Người như Can, chỉ 20% hoa hồng tôi còn sợ ít ấy! Đúng là... quá đáng mài! Amphile ỷ thế hiếp người, bị Can chấm dứt hợp đồng cũng đáng lắm!"
Rồi kích động bật dậy: “Ủa mà! Sếp Phương biết Can sao??"
Hạ Phương gật đầu: “Biết”.
"Vậy anh ấy có cần chúng ta hỗ trợ gì trong tranh chấp này với Amphile không? Tôi sợ bên ấy ỷ vào quyền thế mà bắt chẹt anh ấy, ăn không được thì đạp đổ..."
Hạ Phương cười: “Chuyện này Can xử lý được, anh không cần bận tâm. Hợp đồng này anh thấy được rồi thì để tôi gửi cho bên ấy, chuyện khác thì để qua một bên. Bây giờ anh cứ chuẩn bị thật kỹ cho họp báo ra mắt sản phẩm mới đi, sau đó tôi còn có nhiệm vụ mới cho anh đây”.