"Vậy nên cô lựa chọn LM thay vì Amphile để luyện tay nghề?", Hạ Phương nhướng mày.
Ai cũng biết Amphile dẫn đầu mảng lễ phục trên toàn cầu vì có Can tọa trấn.
LM lại thiên về thiết kế trang phục thường ngày hơn, tuy cũng có lễ phục trong đó nhưng định hướng toàn diện hơn đối thủ.
Ngô Bội Bội lập tức lắc đầu: “Không ạ! Lựa chọn đầu tiên của tôi vẫn luôn là LMI Amphile tuy có thầy Can trong mảng lễ phục nhưng tôi cho răng vẫn có sự chênh lệch với LM. Được nhận vào LM là niềm kiêu hãnh của tôi, tôi cũng không ngừng cố gắng để trở nên hoàn thiện hơn!"
Đúng là lời hay ý đẹp mà.
Hạ Phương gật đầu cười: “Ngồi xuống đi, mời bạn kế tiếp”.
Đến tổ cuối cùng, vì không ai chịu ai nên xin Hạ Phương cho cơ hội để mỗi người đều được nói ra ý kiến của mình.
Hạ Phương đồng ý, sau đó nghe họ trình bày ý tưởng riêng.
Cô im lặng hết một phút đồng hồ mới mở miệng: “Phương án riêng của các bạn đều có đặc sắc riêng, đặc biệt là tổ cuối, vì phong cách cá nhân quá khác biệt nên không ai chịu nhường bước, cuối cùng có đến bốn phương an. Sẽ có người cho rằng các bạn ấy cứng đầu, không có tinh thần đồng đội, nhưng tôi lại cho rằng đây mới là tinh thần khó nhất của một nhà thiết kế”.
Lời này vừa ra, sắc mặt các thành viên tổ khác thoáng sa sầm.
Hạ Phương đánh giá thiết kế của cả bốn tổ rồi cười nói: “Trong thiết kế không có đúng sai, chỉ có tốt và dở. Nhưng thiết kế thời trang không giống với các mảng thiết kế nghệ thuật khác, thị trường mới là kim chỉ nam, chỉ có thiết kế phù hợp thị hiếu mới được công nhận là thời trang. Hiện nay, thiết kế quá mới mẻ độc đáo sẽ rất khó để được đại chúng tiếp nhận, quá thông tục thì lại không có gì đổi mới. Vì vậy, điều mọi người phải cân nhắc không chỉ là một thiết kế đẹp, mà còn là thiết kế phù hợp với nhu cầu thực tế”.
Hạ Phương lấy thiết kế của Tô Tử Ninh ra, nói: “So với tổ có nhiều ý kiến, tôi cho rằng tổ này cùng hợp tác cũng rất tốt. Thiết kế không cần phải cố đi tìm cái chung, nhưng nếu sản phẩm của bạn có thể thuyết phục và chinh phục được người khác, thì đó là một thiết kế tốt”.
"Thiết kế này là tổng hợp trí tuệ của cả bốn bạn, vừa mới lạ lại không xa rời thực tế, có thể nói là một tác phẩm ưu tú”.
"Kế tiếp, các bạn có hai ngày để nộp cho tôi một bộ trang phục thiết kế dựa trên ý tưởng hôm nay. Tôi sẽ chọn ra tác phẩm xuất sắc để tham dự họp báo cho sản phẩm mùa hè”.
Cô vừa dứt lời, những nhà thiết kế khác đã ồ lên, ai nấy đều lộ vẻ nóng lòng muốn thử sức.
Chỉ có tổ của Ngô Bội Bội là sượng trân thấy rõ.
Thấy Hạ Phương tuyên bố kết thúc hội thảo và chuẩn bị rời đi, Lâm Thư Nhã đứng bật dậy: “Sếp Phương! Chị còn chưa đánh giá tác phẩm của chúng tôi!"
Hạ Phương chỉ hỏi có phải Ngô Bội Bội muốn đi theo con đường thiết kế lễ phục chuyên nghiệp chứ không hề nhận xét gì về thiết kế của họ, khiến ai nấy đều khó chịu trong lòng.
Để đáp lại, Hạ Phương dẫn tay xuống bàn, nhìn thẳng vào Lâm Thư Nhã: “Em còn nhớ chủ đề tôi đưa ra không?"
"M- mùa hè...”
"Vậy em nghĩ lễ phục có phù hợp với mùa hè không?", thấy Lâm Thư Nhã đờ ra như một pho tượng, Hạ Phương mới thong thả thu dọn tài liệu rồi sải bước đi.
Để lại Lâm Thư Nhã và Ngô Bội Bội đỏ bừng cả mặt, run rẩy không thôi.
Sau khi Hạ Phương rời khỏi, bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên quỷ dị.
Sở Lâm Xuyên nhìn Ngô Bội Bội đang ngượng chín mặt, ho khan hai tiếng, đang định nói chuyện thì lại thấy Hạ Phương bỗng quay về, cô nhìn lướt một vòng hiện trường rồi cười nói: "Bổ sung thêm một câu, mong mọi người cố gắng tự sáng tạo bản thiết kế của mình, nếu không, tự gánh lấy hậu quả".
Hạ Phương cảm giác Ngô Bội Bội kích động ngẩng đầu lên nhìn mình.
Nhưng cô không quan tâm Ngô Bội Bội, mà chỉ khẽ gật đầu với Sở Lâm Xuyên rồi xoay người rời đi.
Lúc này Sở Lâm Xuyên mới tiếp tục thay Hạ Phương, tổng kết lại cuộc họp lần này.
"Cuộc họp lần này chỉ tiến hành một nửa thôi, một nửa còn lại đợi khi nào các bạn làm xong tác phẩm của mình rồi lại tiếp tục, cũng tức là hai ngày sau. Sản phẩm mùa hạ chuẩn bị ra mắt cần có tính quốc tế, mỗi nhà thiết kế đều lấy làm vinh dự khi được tham gia phát hành sản phẩm mới lần này. Sếp Phương trước giờ chưa từng thiên vị cho thêm cơ hội cho bất cứ nhà thiết kế nào, hôm nay chính là lần đầu tiên, hi vọng các bạn cố gắng quý trọng".
"Tất nhiên, không được chọn cũng không sao, tiếp tục cố gắng cho cơ hội mùa thu", Sở Lâm Xuyên nói xong, mặt cũng nghiêm lên vài phần: "Nhưng việc tự sáng tạo là nguyên tắc cơ bản nhất của nhà thiết kế", hi vọng các bạn giữ vững lòng tin, đừng vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nếu không một khi đã bị LM khai trừ thì không một công ty thiết kế nào trên thế giới này sẽ dùng lại bạn".
Ngô Bội Bội ngây ra như phỗng, đến mức khi mọi người bắt đầu tan họp, cô ta cũng không phát hiện ra.
Chỉ có Lâm Thư Nhã bên cạnh mắng mỏ Hạ Phương cả nửa ngày, sau đó cúi đầu kéo tay Ngô Bội Bội, lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần. Ngôn Tình Trọng Sinh
Ngô Bội Bội kích động đứng lên rồi chạy vội ra ngoài, trước khi thang máy của Sở Lâm Xuyên đóng cửa thì đã kịp chen chân vào.
Sở Lâm Xuyên dùng thang máy chuyên dụng cho sếp tổng nên lúc này chỉ có một mình anh ấy.
Ngô Bội Bội đi vào trong thang máy để cửa đóng lại, mặt đầy oan ức nhìn Sở Lâm Xuyên: "Sếp Xuyên, em..."
Còn chưa nói được gì thì Ngô Bội Bội đã nức nở khóc thút thít.