Tần Cửu nghe Phán Hinh nói Lan Xá đến giờ chưa từng tiếp khách lần đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lại không lộ ra chút biểu cảm nào, giả bộ kinh nạc vui mừng, nói: Lời cô nương nói là thật sao? Hắn thật sự vẫn còn là một thanh quan*? Nàng giơ tay nâng cằm Lan Xá lên, híp mắt quan sát tỉ mỉ một phen, thở dài nói, Diện mạo thanh tú như vậy, thật sự làm cho người ta vừa thương vừa yêu, không thể thiếu được một hồi ta muốn tán tụng ngươi.
*Thanh quan: trai bán nghệ, không bán thân.
Đầu lông mày của Lan Xá nhíu lại, bởi vì Tần Cửu cách Lan Xá khá gần, cho nên nhìn ra sự không vui của hắn. Nhưng chuyện cũng chỉ trong nháy mắt, trên mặt Lan Xá lại hiện lên ý cười như gió xuân, khiến Tần Cửu gần như hoài nghi, nhíu mày của hắn vừa rồi chỉ là ảo giác. Rốt cuộc phải âm thầm chịu đựng thế nào, mới có thể che giấu cảm xúc của đáy lòng tốt như vậy?
Tần Cửu từ từ buông cằm Lan Xá ra, cười uống một ly rượu.
Lan Xá cầm đũa trúc lên, gắp một đũa Tô Nhục* cho Tần Cửu, nhẹ giọng nói: Cửu gia cất nhắc, Lan Xá vô cùng cảm kích.
*Tô Nhục: một món ăn (thịt) của Trung Quốc.
Tần Cửu mở miệng nuốt Tô Nhục Lan Xá đút cho xuống, chậm rãi nhai.
Phán Hinh cười nói: Cửu gia quả nhiên có ý với Lan Xá. Chỉ có điều, mặc dù tính tình Lan huynh đệ của chúng tôi dịu dàng, tính khí lại cực kì bướng bỉnh. Mấy năm này, cũng có Công Tôn huynh đệ tiêu tiền như nước nhìn trúng hắn, nhưng Lan huynh đệ chưa từng đồng ý, nói là đến sinh nhật mười bảy tuổi năm nay tự tìm người có duyên để trao thân. Dieenndkdan/leeequhydonnn Hôm nay, trùng hợp chính là sinh nhật Lan huynh đệ của chúng tôi, Cửu gia đến đúng lúc lắm, chỉ là không biết, có thể trở thành người có duyên với Lan huynh đệ của chúng tôi hay không!
Lông mày kẻ đen của Tần Cửu nhíu lại.
Vốn tưởng rằng, nam nhân làm thuê trong thanh lâu, là để hầu hạ nữ tử phú quý, lúc này mới đột nhiên hiểu ra, làm sao lại có nữ tử đến thanh lâu hưởng lạc được, những nam nhân làm thuê này, đương nhiên cũng là để những nam nhân rất háo sắc đến thưởng thức rồi.
Vì thế, giọng nói buồn phiền vừa rồi trong lồng ngực Tần Cửu càng lúc càng tích tụ, trong lòng, cũng càng thêm khó chịu như vuốt mèo cào.
Lan Xá lại không phản đối mà cười cười, mắt đen trong veo xoay chuyển, khẽ nói: Cửu gia uống rượu đi.
Nhan Duật vẻ mặt lười biếng dựa vào cạnh bàn, nói với Phán Hinh: Phán Hinh, không bằng nàng tấu nhạc, để Lan huynh đệ hát một khúc, cũng để cho Cửu gia mở mang kiến thức về giọng hát tiếng trời của Lan huynh đệ một chút.
Phán Hinh hờn dỗi liếc Nhan Duật một cái, cười nói: Cũng được, Lan huynh đệ, ngươi muốn hát khúc gì?
Lan Xá đứng lên nói: Vương gia, Cửu gia, không biết đã từng nghe qua khúc《Vọng Tương nhân》của Hạ Chú chưa?
Nhan Duật cầm ly sứ trong tay ngắm nghía, môi mỏng khẽ nhếch lên nói: Vẫn chưa từng nghe qua, ngươi cứ hát đi .
Lan Xá khẽ mỉm cười với Nhan Duật, Tần Cửu, Phán Hinh ôm tỳ bà, hai người lùi về chính giữa phòng.
Khúc dạo đầu của tỳ bà trôi qua, Lan Xá liền bắt đầu uyển chuyển ngâm xướng. Trong lúc này, bên trong căn phòng rộng lớn, đều là tiếng ngâm xướng nhẹ