Tần Cửu cảm thấy có chút kỳ quái, không biết Phán Hinh cô nương này đang cười cái gì. Nàng quan sát Phán Hinh cô nương, thấy sau khi nàng ta đã tẩy trang, trên mặt không thoa phấn, dung mạo thật ra cũng không phải quá tuyệt sắc. Mái tóc đen như mây chải thành búi Bán Phiên, một đôi mắt hàm chứa tình ý, nhìn quanh phòng như minh châu rực rỡ.
Tuy là nữ tử thanh lâu, hiếm thấy là, toàn thân lại không có chút phóng đãng nào của nữ tử thanh lâu, ngược lại thanh lệ thoát tục, dịu dàng tao nhã, còn giống tiểu thư khuê các hơn cả tiểu thư khuê các của Lệ Kinh, cũng chẳng trách nàng ta là Đệ Nhất Hồng Bài của Vô Ưu cư.
Chỉ là, Tần Cửu quan sát Phán Hinh cô nương giây lát, lại cảm thấy, nàng vừa nãy hát hí khúc và nàng đã tẩy trang có chút không giống. Không ngờ vào hí kịch, lại như biến thành một kiểu người khác.
Phán Hinh cười dịu dàng đi đến bên cạnh Tần Cửu rồi ngồi xuống nói: Vương gia tẩy trang xong có thói quen tắm gội, liền bảo Phán Hinh tới đây tiếp Cửu gia trước. Cửu gia lần đầu đến Vô Ưu cư sao, món ăn của chỗ chúng tôi không tệ, ta sẽ bảo các nàng mang thức ăn lên trước.
Bốn thị nữ đáp lại một tiếng, lập tức bắt đầu mang thức ăn lên, chờ đến khi món ăn mang lên hết rồi, Nhan Duật cũng đã tới.
Quả nhiên hắn vừa mới tắm gội qua, trên mái tóc đen lộn xộn mang theo hơi nước, trên người mặc trường sam gấm Thục màu trắng, y phục sáng trong càng lúc càng làm nổi bật lên mái tóc đen nhánh. Hắn vừa đi đến, lập tức đã thu hút ánh mắt của toàn bộ thị nữ.
Phán Hinh nhìn thấy Nhan Duật tới đây, lập tức đứng dậy di chuyển đến bên cạnh hắn, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay hắn, nói: Vương gia, ngài đã đến rồi, tắm lâu như thế, để Phán Hinh nhìn một chút, có phải đã cọ xát mất một lớp da rồi hay không! Nói xong, vươn tay nhỏ trắng nõn, vén vạt áo trước ngực Nhan Duật ra.
Nhan Duật ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Phán Hinh, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng ta, cười đến mức hớn hở phóng đãng, hắn tựa chiếc cằm tinh tế như điêu khắc của hắn vào trong hõm vai của Phán Hinh, ghé vào bên tai nàng ta nói câu gì đó, khiến cho Phán Hinh dịu dàng cũng không nhịn được cười khanh khách.
Tần Cửu từ sau khi luyện công khả năng nghe đặc biệt tốt, nàng không muốn nghe lén, nhưng câu nói kia vẫn lọt vào tai nàng: lát nữa lên giường cho nàng nhìn.
Tần Cửu không nhịn được cong khóe môi lên cười lạnh.
Quả nhiên Nhan Duật vẫn là một hỗn thế ma vương.
Một mặt bày ra dáng vẻ tình ý triền miên với Tô Vãn Hương ở lễ Cầu Tuyết, mặt khác, lại ở trong thanh lâu liếc mắt đưa tình với kỹ nữ. Nàng nghi ngờ hắn hoàn toàn không hiểu yêu là gì, có lẽ trong lòng hắn, không chiếm được mới là yêu ư, vẫn giống như với nàng năm đó. Nếu không, nếu hắn thật sự thích Tô Vãn Hương, sau khi biết Tô Vãn Hương bị thương, sao còn có thể ung dung tự tại như thế.
Nhan Duật ôm Phán Hinh đi đến bên bàn rồi ngồi xuống, hình như giống như vừa mới chú ý đến Tần Cửu, hắn mị hoặc cười một tiếng, nói: Không ngờ Cửu gia lại đến đây sớm như vậy.
Tần Cửu nhếch môi cười, nói: Vương gia hẹn ta giờ Tuất đến Vô Ưu cư, ta nào dám chậm trễ, đương nhiên đến sớm một chút rồi. Chỉ là thật không ngờ, vừa khéo gặp vương gia hát hí khúc, thật sự khiến ta được một lần no bụng sướng tai.
Nhan Duật chậm rãi ngồi xuống ghế tựa đối diện Tần Cửu, nhíu mày nói: A, thì ra Cửu gia thấy bản vương hát hí khúc rồi, vậy Cửu gia cảm thấy, bản vương so với Phán Hinh, ai hát hay hơn?
Tần Cửu quyến rũ