Mặc dù Nhan Duật tán thưởng khí phách của Tần Cửu, nhưng lại cho rằng trận cược này, Tần Cửu nhất định thua. Ở phương diện đánh cược, bất luận đánh cược cái gì, đánh cược như thế nào, hắn vẫn chưa bao giờ thua, trừ phi hắn tự nguyện thua. Có điều, ý cười quyến rũ trên khuôn mặt Tần Cửu, khiến cho hắn vẫn có chút cảnh giác, không biết đến lúc đó Tần Cửu sẽ nảy sinh mưu mô gì đây.
Hắn nhếch môi cười, ánh sáng nhàn nhạt hiện lên trong mắt phượng rét lạnh, hắn đưa tay đẩy ly rượu trước mặt ra, trực tiếp lần tìm bình rượu đặt ở một bên.
Ai dè, thật bất ngờ, lại sờ vào khoảng không.
Hắn cúi đầu híp mắt, lúc này mới phát hiện ra chẳng biết lúc nào bình rượu đã bị dời vị trí.
Chẳng biết lúc nào con vẹt nhỏ mỏ đỏ lông trắng Hoàng Mao kia đã vươn đầu vào trong bình rượu, đang uống rượu.
Bàn tay đưa ra của Nhan Duật nhất thời cứng lại, mày kiếm nhíu lại, chưa từng gặp con chim đáng ghét như vậy, lại có thể lén uống rượu của hắn. Xem nó là một súc sinh lông lá, hắn không tính toán với nó, nó càng lớn mật hơn.
Nhan Duật nhướng mày, mắt phượng híp lại, sóng cả trong mắt bắt đầu chuyển động, hắn vươn tay túm Hoàng Mao từ trong bình rượu ra ngoài.
Hoàng Mao rõ ràng có chút ngà ngà say, đung đưa cái đầu, con ngươi đỗ đen nhìn chằm chằm Nhan Duật nói: Mỹ nhân! Mỹ nhân tới uống một chén. Mặc đã say, nhưng giọng nói của con vẹt nhỏ này vẫn còn rõ ràng, lại còn nói rõ ràng rành mạch, cực kỳ vang dội.
Phì một tiếng, một thị nữ hầu hạ ở phía sau thật sự không nhị được, liền cười ra tiếng.
Phán Hinh lấy tay áo che môi lại, ánh mắt xoay chuyển, chăm chú nhìn lên nóc phòng, nhưng rõ ràng là đang nín cười.
Lan Xá chỉ nhếch khóe môi một cái.
Nhan Duật tức giận đến trựng mắt, nếu như hắn cũng là một con chim, bây giờ đoán chừng lông toàn thân đều xù lên.
Khá lắm vẹt nhỏ, lại dám uống trộm rượu của bản vương, nhìn xem hôm nay bản vương nhổ sạch lông của ngươi. Nhan Duật nói xong liền nhổ lông vũ vàng trên đầu Hoàng Mao ra, mấy cọng lông vũ vàng này thật sự nhìn rất ngứa mắt.
Tần Cửu cả kinh, vội nói: Không được!
Nhưng hình như nói muộn rồi, lông vàng lơ thơ trên đầu Hoàng Mao, bị nhổ liên tiếp hai chiếc.
Tần Cửu thở dài một tiếng, rất thông cảm nhìn Nhan Duật, nàng đã nhắc nhở hắn, vậy không thể trách nàng. Mấy cọng lông vũ vàng trên đầu Hoàng Mao chính là chỗ hiểm của Hoàng Mao, nếu ai đụng vào, sẽ không có kết quả tốt, huống chi, hôm nay nó lại trong cơn say.
Quả nhiên, Hoàng Mao giật mình, cúi đầu nhìn mấy cọng lông vũ vàng từ trên người rơi xuống, lông toàn thân lập tức xù lên.
Con vẹt nhỏ dịu dàng đáng yêu trong nháy mắt hóa thân thành chim ưng hung dữ mạnh mẽ, ánh sáng âm u sắc bén hiện lên trong tròng mắt đỗ đen.
Nhan Duật đã nhận ra điều bất thường, vội thu bàn tay vẫn muốn nhổ tiếp lông về, trong lòng thầm kêu không ổn. Trước mắt chợt lóe lên bóng trắng, khoảng cách thật sự quá gần, hắn vội vàng nghiêng đầu nhắm mắt, nhưng hình như chậm mất, chỉ cảm thấy nơi khóe mắt đau nhói một hồi.
Nhan Duật hừ lạnh một tiếng, híp mắt, vươn tay nắm lấy cổ của Hoàng Mao. Nhưng không ngờ con chim nhỏ này vô cùng linh hoạt, vỗ cánh một tiếng, lại lẻn đến sau lưng của hắn, dường như vẫn chưa cam tâm, còn muốn tiếp tục cào trên lưng hắn một chút.
Tần Cửu nhìn thấy rõ ràng, biết Hoàng Mao đang làm ầm