Sau hai ngày Tần Cửu mới tỉnh lại, nàng không biết đây là thuốc mê gì, những cho dù thuốc có mạnh hơn nữa, cũng sẽ không hôn mê quá hai ngày, cho nên, nếu còn tiếp tục giả đò, có thể sẽ bị phát hiện. Nàng tỉnh lại vào ban đêm, đang an vị ở một căn phòng đơn sơ. Mới đầu Tần Cửu còn tưởng đây là khách điếm, bây giờ xem, hiển nhiên đây là một nơi bí mật của Thiên Thần Tông.
Tần Cửu vốn giả hôn mê, nên đã biết áp giải nàng đến đây, là hai nữ tử Thiên Thần Tông cải trang thành tỳ nữ, công lực của hai người này không tồi. Phu xe điều khiển xe ngựa công lực cũng cao cường, tất nhiên là do Lâm chiêu viên sợ nàng nửa đường bỏ chạy.
Trong phòng đốt nến, hai nữ tử đang ở bên bàn dùng cơm. Tần Cửu thản nhiên ho khan một tiếng, vỗ vỗ trán từ trên giường ngồi dậy.
Tần môn chủ cuối cùng cũng tỉnh, môn chủ hiện giờ cơ thể gầy yếu, nô tỳ rất sợ môn chủ hôn mê không tỉnh lại. Một nữ tử nghe thấy tiếng của Tần Cửu, vội ngoảnh đầu lại. Nàng có khuôn mặt đầy đặn, mày liễu mắt hạnh, dung mạo đẹp đẽ, nhìn thấy Tần Cửu tỉnh lại, có vẻ như rất mừng rỡ.
Môn chủ? Ỷ Hồng, cô ta là phản đồ của Thiên Thần Tông, sao có thể gọi cô ta là môn chủ? Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Tần Cửu nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử khác dung mạo trong trẻo lạnh lùng, trên mặt không chút ý cười, đôi mắt đẹp thản nhiên lườm Tần Cửu, vẻ mặt tức giận.
Hai nữ tử này, không ai dám lớn tiếng nói chuyện, Tần Cửu cũng không nghe ra ai là ai. Hiện giờ nhìn thấy, phát hiện đúng là một trong hai tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Liên Ngọc Nhân, một người là Ỷ Hồng, người còn lại là Ôi Thúy. Nghĩ đến, hai người sợ là đã sớm ở Lệ Kinh chuẩn bị tiếp ứng Lâm chiêu viên, bắt nàng về chỗ Liên Ngọc Nhân. Chính mình lại tự sa vào lưới đến chỗ Lâm chiêu viên, thật ra lại vừa hay đúng với ý nguyện của bọn họ.
Tần Cửu nằm hai ngày, không ăn không uống, cơ thể không có lấy chút sức lực. Nàng xoa trán mệt mỏi nói: Đúng là hai người các người? Không nghĩ đến Tông chỉ thật sự thần thông quảng đại đến vậy, ngay cả Lâm chiêu viên cũng là người của hắn, quả nhiên không thể xem thường.
Ôi Thúy lạnh lùng nghiêm mặt nói: Là ngươi quá xem thường Tông chủ. Ngươi cho là đánh bại Thiên Thần Tông, thì sẽ có thể đánh bại Tông chủ sao?
Ỷ Hồng đến bên cạnh Tần Cửu, mỉm cười hỏi: Cửu gia có đói bụng không? Ta đi chuẩn bị thức ăn, Cửu gia muốn ăn gì?
Phản đồ của Tông, cho cô ta ít canh thừa đã là tốt lắm rồi. Ôi Thúy bất mãn nói. Tần Cửu cong môi cười, Ôi Thúy đối với nàng như vậy không có gì khó hiểu. Tuy nàng chưa bao giờ thật sự là người của Thiên Thần Tông, nhưng dù sao gì cũng đã ở Thiên Thần Tông hết hai năm, trong mắt người Thiên Thần Tông, nàng chính là người của Thiên Thần Tông, muốn bỏ đói nàng cũng đúng.
Ôi Thúy cô nương nói rất đúng, không cần mang gì đến cho ta, canh thừa cũng không cần. Tần Cửu cười lười biếng nói.
Ôi Thúy nhíu nhíu mày, nàng hiển nhiên không thể để Tần Cửu đói chết.
Nếu không phải Tông chủ đã phân phó, ta thật rất muốn một đao chém chết ngươi. Ôi Thúy nghiến răng nói. Mặc dù không muốn, nhưng một lát sau, nàng vẫn cùng Ỷ Hồng, làm Tần Cửu mấy món ăn và một bát cháo.
Tần Cửu dùng thức ăn xong, cảm thấy đã khôi phục chút sức lực, liền vươn vai. Ôi Thúy liếc nàng nói: Ngươi đừng nghĩ sẽ có thể bỏ trốn, trong lúc ngươi mê man bọn ta đã cho ngươi uống độc dược, nếu ngươi muốn chạy trốn, sẽ thối ruột mà chết, đừng trách bọn ta không nhắc nhở ngươi.
Tần Cửu uống viên thuốc giải độc của Sở Phượng Lãnh, vẫn chưa cảm nhận được có độc dược gì ăn mòn cơ thể, biết là độc dược mà Ôi Thúy nói đã gần như vô dụng. Cùng lắm, nàng không nghĩ sẽ bỏ trốn, cho nên làm ra vẻ buồn bực hừ lạnh nói: Các ngươi yên tâm, ta sẽ không trốn, ta cũng rất muốn gặp Liên Ngọc Nhân một lần, nhưng cũng không phải do sợ độc dược của các ngươi.
Ôi Thúy dọn dẹp bát đũa, cười lạnh: Xem như ngươi thức thời!
Ỷ Hồng ở bên cạnh hòa giải bảo: Đêm đã khuya, Cửu gia hãy nghỉ ngơi sớm đi.
Hai người cùng đi ra ngoài.
Đảo mắt đã qua năm sáu ngày, xe ngựa của Tần Cửu đi thẳng về hướng Bắc, đường đi rất thuận lợi, vẫn chưa gặp truy binh. Nhưng ngày hôm nay khi tới một thị trấn nhỏ, đến đầu đường ở đầu thôn, liền có binh sĩ kiểm tra.
Trước khi đi Tần Cửu đã giao lại cho Tỳ Ba một lá thư, dặn hắn sau khi nàng đi hai ngày thì giao nó cho Lưu Liên. Trong lá thư này, Tần Cửu đã nói cho Lưu Liên biết bộ mặt thật của Lâm chiêu viên, nói hắn phải cẩn thận đối phó. Đương nhiên, khi Tần Cửu viết lá thư này, vẫn chưa xác định được thân phận thật của Lâm chiêu viên, nàng vào cung chính là để thử Lâm chiêu viên. Nếu Lâm chiêu viên có vấn đề, nàng sẽ thu lá thư này lại.
Hiện giờ, nếu đã rời kinh, lá thư này cũng tất đã đến tay Lưu Liên, tin rằng Lưu Liên đã bắt đầu có sự đề phòng với Lâm Chiêu Viên. Nhưng trong thư Tần Cửu vẫn chưa nói cho bọn họ biết mình đi tìm Lâm chiêu viên, chỉ nói mình phải rời kinh một chuyến, để Tỳ Ba lại bảo vệ cho Lưu Liên. Cho nên, hiện tại, Lưu Liên và Tỳ Ba hẳn không biết mình đã bị Lâm chiêu viên bắt đi.
Thế nên, giờ phút này bỗng xuất hiện binh sĩ kiểm tra nghiêm mật ở đây đúng là có chút kỳ lạ.
Phu xe đến phía trước tìm hiểu, rồi trở về bàn bạc với Ỷ Hồng và Ôi Thúy, cũng không tránh né, đã điều khiển xe ngựa đi thẳng về phía trước. Ban ngày đi đường, Tần Cửu ngồi trong xe, luôn bị bắt cải trang. Nàng cải trang thành một tiểu thư, Ỷ Hồng có đôi tay tuyệt diệu, đã hóa trang khuôn mặt Tần Cửu thành nhợt nhạt, dung nhan tiều tụy, cả người đều như bị bệnh nặng quấn lấy, sớm đã không còn nhìn ra diện mạo. Tới trước cửa khẩu, Ỷ Hồng sợ Tần Cửu lên tiếng báo hiệu, trước đó đã điểm vào á huyệt của nàng.
Binh sĩ quét qua Tần Cửu vài lần, rồi đối chiếu vài lần với bức họa trong tay, thấy nàng dáng vẻ ốm yếu, hỏi vài câu, rồi phất tay cho qua. Tần Cửu nghe mang máng người đi đường to nhỏ với nhau, mới biết là đang lùng bắt một trọng phạm, người đó hình như là nữ tử.