Đến nay Tần Cửu vẫn không quên, ngày hôm đó trong nhà lao, câu nói điên rồ cuối cùng kia của Tô Vãn Hương.
Nàng nói: Bạch Tố Huyên, người chờ xem, tất cả những chuyện ngươi làm, thì cũng đều là may áo cho ngươi mà thôi. Ngươi, còn cả nghiệt tử của Bạch Nhược Khâm, các ngươi sẽ không được chết tử tế!
Câu này, Tấn Cửu tin. Bởi vì, khi Bạch Tú Cẩm biết được nàng chính là Bạch Tố Huyên, trong tình cảnh đó xem chừng là hận không thể lập tức lột da nàng, nên những lời này, tuyệt đối không phải là nguyền rủa, mà là do quá giận quá hận bật ra lời thật lòng.
Trong lòng Tần Cửu hiểu rõ, người ở đây ám chỉ ai.
Chính là Liên Ngọc Nhân!
Có thể nói, tất cả những chuyện mà Bạch Tú Cẩm làm, nếu không có sự tương trợ của Thiên Thần Tông, dựa vào một mình nàng vốn không thể làm được. Người sau lưng Bạch Tú Cẩm chính là Liên Ngọc Nhân, huyết án Bạch gia, hắn hẳn là người đứng sau vạch kế hoạch. Bạch Tú Cẩm qua lại với hắn, ít nhiều gì cũng sẽ biết một số chuyện của Thiên Thần Tông, như vậy, những lời này của nàng, hẳn là có ý tứ sâu xa gì đó. Nàng tựa như biết Tần Cửu chắc chắn sẽ thất bại, điều ấy chứng tỏ, nàng biết một ít kế hoạch của Liên Ngọc Nhân.
Đương nhiên, cho tới hiện tại Tần Cửu vẫn chưa bao giờ dám xem nhẹ Liên Ngọc Nhân, chỉ cần hắn còn sống, nàng sẽ vĩnh viễn không thể yên lòng. Cho nên, bất luận như thế nào, Tần Cửu cũng phải nghĩ cách trừ bỏ hắn, song, thiên hạ rộng lớn, nàng cũng không biết hắn đang ẩn nấp ở đâu. Chẳng qua, cho dù là lên trời hay xuống đất, nàng cũng nhất định phải tìm ra hắn.
Mấy ngày gần đây, bất kể là trọng thần trong triều, hay là dân chúng bình thường, cũng đều tập trung mọi sự chú ý vào chiến sự giữa Đại Dục quốc và Bắc Diệp quốc, nên từ lâu đã xem nhẹ tàn dư của Thiên Thần Tông. Song Tần Cửu lại chẳng xem nhẹ, thậm chí, nàng còn đoán là, Bắc Diệp quốc bỗng nhiên gây chiến với Đại Dục, nhiều khi cũng có liên quan đến Thiên Thần Tông, tuy rằng, nàng không biết sự thật ra sao, nhưng nàng lại có thể khẳng đinh, Thiên Thần Tông và Bắc Diệp quốc, tuyệt đối có cấu kết. Chuyện này có thể nhìn ra qua việc Thiên Thần Tông buôn lậu binh khí đến Bắc Diệp quốc.
Ngày hôm nay, sáng sớm Tần Cửu đã đến Ngự Thư phòng tìm Lưu Liên. Lưu Liên cực kỳ cần chính, sáng sớm nào cũng triệu tập chúng thần đến Ngự Thư phòng nghị sự. Hiện giờ, hắn vô cùng bận rộn, ngoài việc dân tình quốc sự còn lo lắng cho chiến sự ở Bắc địa. Vào lúc nàng đến, các thần tử vừa đúng lúc rời khỏi Ngự Thư phòng.
Nhìn thấy Tần Cửu đến, vẻ mặt duy trì nghiêm minh cả ngày của Lưu Liên, cuối cùng cũng lộ ra ít ý cười.
Có lẽ cũng chỉ khi ở trước Tần Cửu, hắn mới lại hiện ra chút dáng vẻ thiếu niên. Lệnh cho cung nữ dâng nước pha trà xong xuôi, kế Lưu Liên liền cho tất cả các cung nữ thái giám lui xuống.
Tần Cửu cười nói: Điện hạ, nghe nói, mỗi ngày đều có thần tử dâng tấu muốn ngài sớm ngày đăng cơ, không biết điện hạ đã định được ngày chưa?
Lưu Liên pha ưu sầu thở dài một tiếng, Tỷ tỷ, tỷ đừng trêu đùa đệ nữa. Hãy cứ gọi đệ là Liên Nhi đi, đã định ngày đăng cơ vào tháng hai năm sau rồi. Thật ra, Lưu Liên cũng không định đăng cơ nhanh như vậy, những mỗi ngày đều có đại thần lấy lý do nước không thể một ngày không vua đề nghị, sau cùng, chẳng thể không định một ngày.
Hiện giờ, Bắc Diệp quốc tấn công ồ ạt, ở Bắc cương tình thế hỗn loạn. Liên Nhi đúng là nên sớm ngày đăng cơ, dùng chuyện này ổn định lòng dân. Tần Cửu nhẹ giọng nói. Qua một thời gian dài rèn luyện. Lưu Liên không còn là thiếu niên ngây thơ của ngày trước, đã có những bản lĩnh nhất định dùng để xử lý quốc sự. Tuy rằng tuổi vẫn còn non nớt, nhưng có các lão thần trong triều giúp đỡ, nàng cũng yên tâm.
Đệ biết. Lưu Liên nhìn lướt qua Tần Cửu, thấy khóe môi nàng mỉm cười nhàn nhàn, song ánh mắt lại chất chứa ưu tư, Tỷ tỷ không cần lo lắng cho đệ. Mặt khác chuyện của tỷ tỷ, đệ lại muốn hỏi một câu. Thất thúc và nhị hoàng huynh đều có ý với tỷ tỷ, theo những gì đệ thấy. Tỷ tỷ đối nhị hoàng huynh, có lẽ trong lòng vẫn còn chút u nhọt. Nhưng còn với thất thúc, rõ ràng không phải như vậy, vì sao không giữ thúc ấy lại. Hiện giờ nhị hoàng huynh đến biên cương, thất thúc đi Lân Châu. Trong kinh chỉ còn lại mỗi mình tỷ tỷ, trong lòng đệ, cũng vô cùng lo lắng. Nếu tỷ tỷ muốn, cứ đến Lân Châu, không có gì là không thể.
Đây là lần đầu tiên Tần Cửu nghe thấy Lưu Liên nói chuyện của nàng, hắn cuối cùng cũng trưởng thành, bắt đầu quan tâm đến chuyện của nàng. Tần Cửu mỉm cười, trêu ghẹo nói: Thế nào, đệ muốn đuổi tỷ tỷ đi ư?
Lưu Liên vội xua tay nói: Không phải, đệ chỉ muốn tỷ tỷ hạnh phúc.
Tần Cửu nở nụ cười, Đệ nói vậy, vừa hay nhắc nhở ta. Có lẽ, ta đúng là nên ra ngoài một chuyến.
Lưu Liên hỏi: Vậy tỷ tỷ muốn đi đâu?
Tần Cửu suy nghĩ một lát rồi nói: Lân Châu, hoặc là Bắc cương, cũng có thể là một nơi nào đó khác. Ở Lệ Kinh ngột ngạt lâu ngày, hẳn nên thay đổi không khí đi ra ngoài một chuyến. Hôm nay đến, nàng vốn muốn từ biệt Lưu Liên, hiện giờ có lý do này, nên càng thuận lợi hơn.
Kỳ thật Lưu Liên muốn hỏi Tần Cửu rốt cuộc muốn đi tìm Nhan Túc hay Nhan Duật, nhưng thấy nàng vẫn chưa nói rõ, nên hỏi lại thì không được tốt lắm. Tần Cửu dặn dò Lưu Liên vài câu, mới rời khỏi Ngự Thư phòng.
Qua thêm vài ngày, vào một hôm hoàng hôn, Tần Cửu giao cho Tỳ Ba một lá thư, dặn hắn chờ sau khi nàng đi hai ngày, nhất định phải giao nó cho Lưu Liên, kế tiếp, nàng liền bỏ đi.
Tuy nhiên, nàng không phải rời khỏi Lệ Kinh, mà là lặng im vào cung. Nàng hiện tại, có thể tùy ý ra vào hoàng cung, nhưng nàng không có chức quan. Lưu Liên vốn định ban chức quan cho nàng, lại bị nàng từ chối.
Trong cung đã không còn như trước, cực kỳ yên tĩnh. Phi tần của Khánh đế vẫn ở chỗ cũ, song lại chẳng còn phô trương như trước. Bọn họ đều ý thức được, không lâu nữa thái tử sẽ đăng cơ, bọn họ có lẽ sẽ bị phong làm thái phi, bất kể như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể an phận bình đạm sống hết quãng đời còn lại trong hậu cung, sẽ không còn vinh hoa gì nữa.
Lâm chiêu viên vẫn còn đang cầm giữ hậu cung, ngày hôm nay, sau khi nàng làm xong mọi việc, xuyên qua cửa sổ, phóng mắt ngắm ánh chiều tà. Đúng lúc này có một nữ tử chậm rãi đi tới. Váy áo của nàng đỏ rực thêu hoa thếp vàng, ngã bóng lăn tăn dưới ánh nắng, tựa hồ làm chói mắt Lâm chiêu viên.
Nàng vội đứng dậy đi ra ngoài, mỉm cười nói: Tần cô nương sao lại rảnh rỗi đến đây thế này? Vì sao ngay cả một cung nữ cũng không mang theo?
Tần Cửu quay đầu lại cười lười biếng, búi tóc cài châm san hô chân trâu đong đưa khi nàng quay đầu lại, Hôm nay ta nhàn rỗi, nên muốn đi dạo một chút, không ngờ lại vô tình đi đến chỗ của nương nương. Nghĩ hiện giờ trong cung, vẫn do nương nương cai quản, nên đã đến đây xem thử. Nương nương có thấy mệt không?
Lâm chiêu viên vội lệnh cho cung nữ đi pha trà, nghênh đón Tần Cửu vào trong điện. Trong lòng nàng hiểu rõ, hiện tại trong thiên hạ, nữ tử tôn quý nhất e chính là người đang đứng trước mắt đây. Tùy rằng, nàng cũng không có chức quan, thậm chí không rõ thân phận thật của nàng là gì. Hiện tại liệu nàng có chấp chưởng hậu cung này không, thì cũng chỉ cần một câu nói là đủ.
Lâm chiêu viên khẽ cười nói: Tần cô nương nói đùa, có thể phân ưu với thái tử, ta sao lại dám bảo mệt!
Tần Cửu nở nụ cười, Tấm lòng này của nương nương, thái tử nhất định sẽ ghi nhớ, ngày sau đăng cơ, hẳn là sẽ phong nương nương làm thái phi. Chẳng qua, gần đây ta lại nghe thấy một vài lời đồn không tốt về nương nương.
Lâm chiêu viên có phần nôn nao, lập tức hỏi: Xin Tần cô nương nói rõ.
Ta nghe nói, nương nương và Tô Vãn Hương có chút giao tình. Nói ngày ấy nàng có thể thuận lợi xuất cung đến dịch quán Vân Thiều quốc phóng hỏa, là nhờ có nương nương tiếp ứng. Tần Cửu nói xong, nhìn Lâm chiêu viên nhẹ nhàng cười, Thật ra những lời này, ta vốn không tin, nương nương sao lại có thể có giao tình với Tô Vãn Hương. Ta vẫn nhớ rõ, vào hôm yến tiệc, nương nương từng nói với ta, nghi ngờ Tô Hương giả có thai, hiện giờ đúng là như thế thật, nương nương tiết lộ điều này với ta, thì sao có thể có qua lại với Tô Vãn Hương.
Thật ra, những gì nàng nghĩ vốn hoàn toàn ngược lại, cũng nhờ ngày đó Lâm chiêu viên làm ra vẻ tiết lộ tin tức của Tô Vãn Hương, mới khiến Tần Cửu hoài nghi nàng và Tô Vãn Hương có quan hệ. Hiện giờ Tần Cửu nói như vậy, là vì muốn đả hổ kinh xà .
Mặt mũi Lâm Chiêu viên có vài phần giống với Tĩnh thái phi, đây hẳn không phải trùng hợp, mà là do có người hữu tâm biết Khánh đế có lòng với Tĩnh thái phi, cố ý sắp xếp Lâm chiêu viên này đến, để nàng dùng dung mạo có phần tương tự Tĩnh thái phi, giành được thánh sủng, rồi sau đó ở trong cung muốn làm gì cũng được.
Lâm chiêu viên nghe vậy, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, có điều, khi nghe thấy câu tiếp theo của Tần Cửu, mày mặt mau chóng giãn ra, khẽ cười bảo: Tần cô nương, ta sao có thể có giao tình với Tô Vãn Hương, đây tuyệt đối là lời nói vô căn cứ. May mà, Tần cô nương hiểu ta. Bằng không, giúp Tô Vãn Hương phóng hỏa, tội danh này ta thực sự gánh không nổi. Người đâu, pha trà cho Tần cô nương!
Một cung nữ váy áo màu lục pha trà bưng đến, Lâm chiêu viên tự mình vươn tay, cầm chung trà đưa đến trước mặt Tần Cửu, cười nói: Đây là trà do chính tay ta phơi nắng, mời Tần cô nương nếm thử.
Tần Cửu không hề xem nhẹ chuyện Lâm chiêu viên tự mình bưng trà đến cho nàng, ngón tay kia động nhẹ. Trong lòng nàng rõ ràng, Lâm chiêu viên quả nhiên xuống tay với nàng, tuy rằng Tần Cửu đã nói không hoài nghi nàng, song, e là nàng vẫn sợ. Huống chi, nàng cũng không còn cai quản hậu cung này thêm được bao lâu, thừa dịp hôm nay Tần Cửu đến đây một mình, dứt khoát giải quyết Tần Cửu. Kẻ này làm việc, quả thật rất hoạt bát nhanh nhẹn.
Tần Cửu nhướng mày cười, phút chốc mắt phượng lóe sáng rực rỡ, sóng nước trôi chảy, Nương nương không cần khách khí. Vốn không nghĩ uống trà, nhưng nếu đã là lá trà do đích thân nương nương phơi nắng, không thể không nếm thử. Nàng nâng chung trà lên, đưa đến bên môi, xinh đẹp cười, Đúng là trà ngon, mùi hương thanh mát thơm nồng.
Lâm chiêu viên lại cười nói: Nếu Tần cô nương thấy ngon, hãy uống nhiều một chút.
Tần Cửu lại nhấp thêm một ngụm rồi mới chậm rãi đặt chung trà xuống, vỗ trán nói: Nương nương đừng để ý, đêm qua ta ngủ không đủ giấc, nên thấy có chút váng đầu.
Lâm chiêu viên nghe vậy, đôi mắt đẹp lóe vẻ đắc ý. Tần Cửu nhìn thấy, trong lòng đã gần như hiểu rõ.
Nàng cũng không biết Lâm chiêu viên đã hạ thuốc gì vào trong trà, trên người nàng có thuốc giải độc của Sở Phượng Lãnh, thuốc mê bình thường không thể đánh ngã nàng. Nhưng nàng biết, nếu Lâm Chiêu Viên là người của Liên Ngọc Nhân, chỉ sợ hơn phân nửa sẽ không lấy mạng nàng, mà là bắt sống nàng. Cho nên, chung trà này, hẳn là có thuốc mê đặc biệt gì đó, khiến nàng mê man, rồi đưa nàng tới chỗ Liên Ngọc Nhân.
Đây cũng là mục đích mà nàng cố ý đến đây hôm nay, nàng hiện tại, chính là muốn tìm được Liên Ngọc Nhân.
Nếu nàng đã biết rõ trong trà có thuốc mê, Tần Cửu nghĩ tới đây, liền giả vờ rơi vào hôn mê.
Đêm đó, một chiếc xe ngựa không dấu tích rời khỏi hoàng cung, dọc theo đường lớn ra khỏi Đức Hữu môn, biến mất ở vùng ngoại ô rộng lớn.