Tần Cửu biết Tô Vãn Hương oán hận Bạch gia, nên cũng oán hận cái tên Bạch Tú Cẩm. Chẳng qua, nàng lại quyến luyến cái tên Tô Vãn Hương này, thật sự làm người ta không ngờ đến. Hiện giờ, ở Lệ Kinh, Tô Vãn Hương đã là tù nhân tội phạm.
Tô Vãn Hương lúc này lại xuất hiện ở đây, với Tần Cửu mà nói, tuyệt đối là một chuyện ngoài ý muốn. Nàng nhìn chăm chú vào ánh mắt đầy căm hận của Tô Vãn Hương, liền hiểu được Tô Vãn Hương hận mình sâu đến cỡ nào. Nàng là người tống Tô Vãn Hương vào lao ngục, hiện giờ thoát khỏi khốn đốn, hiển nhiên sẽ tìm cách đối phó mình.
Tần Cửu mau chóng cuộn chặt chăn bông, uể oải nói: Được thôi, nếu ngươi không thích ta sẽ không gọi. Tô tiểu thư, ngươi tìm đến đây, là muốn đối phó ta sao? Vậy hãy ra tay đi, thật lòng, dọc đường đi, trong lòng ta luôn bồn chồn, không biết sau khi gặp Tông chủ, hắn sẽ đối đãi với ta thế nào. Thủ đoạn của Tông chủ, chắc chắn ngươi cũng biết, nghĩ đến liền làm ta phát run, để ngươi ra tay trước cũng tốt.
Liên Ngọc Nhân tàn nhẫn vô tình, người Thiên Thần Tông đều biết, không có lý do gì Tô Vãn Hương không biết. Mà nếu nàng biết, thì lựa chọn tốt nhất chính là giao mình cho Liên Ngọc Nhân tra tấn mới phải.
Tô Vãn Hương sờ sờ thanh kiếm trong tay, tay nhẹ run lên, mũi kiếm liền chỉ về cổ họng Tần Cửu.
Tần Cửu tựa vào gối, chà xát hai bàn tay rét run của mình, cười biếng nhác nói: Đã vậy, hãy ra tay đi
Ỷ Hồng hoảng hốt la lên, vụt nhanh chạy vội đến phía trước Tần Cửu và Tô Vãn Hương, đưa ta giữ mũi kiếm lại, vội vàng nói: Tô môn chủ, chúng ta phụng mệnh bắt giữ nàng, phải giao nàng cho Tông chủ.
Tô Vãn Hương vẫn chưa nhìn đến Ỷ Hồng, đôi mắt sắc bén tập trung về phía Tần Cửu, ánh mắt một khoang âm trầm, Ngươi yên tâm, ta sẽ cho các ngươi mang thi thể đi.
Một tiếng cười lạnh vang lên, là đến từ Ôi Thúy.
Vậy Tông chủ bắt nàng còn gì thú vị nữa, chẳng lẽ muốn Tông chủ đánh thi thế? Tô môn chủ sau khi vào nhà lao một chuyến, xem ra đã tăng thêm vài phần can đảm, dám cả gan không nghe mệnh lệnh của Tông chủ. Tông chủ muốn, không phải là thi thể, bọn ta còn cần báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Bàn tay Tô Vãn Hương run lên, Tần Cửu biết Tô Vãn Hương tạm thời sẽ không xuống tay với nàng, nàng hà hơi, có chút thất vọng nói: Tô tiểu thư, nếu ngươi muốn động thủ, thì hãy mau chút đi, đi đường cả ngày, ta đã không được ngon giấc, hiện giờ lại tiếp tục như vậy. Nếu ngươi không động thủ, ta còn phải ngủ tiếp. Nói xong, liền ngoảnh đầu đi nằm xuống giường, đắp chăn lại.
Trời ngày càng lạnh, hiện giờ, đối với nàng mà nói, sưởi ấm hẳn là quan trọng hơn.
Vẻ mặt Tô Vãn Hương liên tục biến đổi, cắn răng nói: Tạm thời tha cho ngươi, ta sẽ tự tay áp giải ngươi vào núi, sẽ không để ngươi có cơ hội chạy trốn! Nàng lạnh lùng quẳng ra những lời này, xoay người đi ra ngoài.
Tần Cửu khẽ cười, nhìn thấy Ỷ Hồng và Ôi Thúy đã dập tắt đèn, về giường nghỉ ngơi. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngoài cửa gió rét rít rào, cho dù có đắp chăn thật dày, cũng không thể ngăn khí lạnh thấm vào. Tuy nhiên, trong lòng nàng còn lạnh hơn thế.
Sự xuất hiện của Tô Vãn Hương, làm cho kế hoạch đang tiến hành của nàng, gia tăng khó khăn nhất định. Mọi thứ, đều phải suy tính lại một lần nữa.
Sáng ngày thứ hai, bọn họ tiếp tục lên đường. Đi đường suốt nhiều ngày, thân thể Tần Cửu không chống chịu được, đã ngã bệnh. Nàng tựa vào khoang xe, ngồi đối diện nàng, chính là Tô Vãn Hương. Chẳng qua, vì sợ người ngoài nhận ra, nàng đã thay đổi dung mạo. Khung xương của mặt không biến đổi nhiều, nhưng ngũ quan lại có phần thay đổi, nhìn qua trừ bỏ vài phần lờ mờ của dung mạo cũ, đã gần như biến thành một người khác. Thật ra thuật dịch dung bình thường, nếu ở khoảng cách quá gần, vẫn có thể nhìn ra manh mối. Nhất là khi dùng mặt nạ bằng da, vốn không thể cười to, nếu không sẽ làm cho người ta có cảm giác cứng nhắc. Nhưng khuôn mặt này của Tô Vãn Hương, Tần Cửu lại không nhìn ra là dịch dung.
Trong lòng Tần Cửu khẽ động, mơ hồ đoán được Tô Vãn Hương trốn thoát khỏi nhà lao như thế nào.
Nàng thay đổi dung mạo, dùng một thuật dịch dung khiến người ta khó phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Tô Vãn Hương giờ giờ đều canh giữ ở trái phải Tần Cửu, khiến nàng khó mà bỏ trốn.
Tần Cửu ôm áo choàng, yếu ớt nói: Tô tiểu thư, thuật dịch dung này của ngươi đúng là thần kì, ta nhớ rõ ngươi nói, đã học từ người trong Tông, không biết là vị cao nhân nào?
Tô Vãn Hương nghiêng đầu liếc Tần Cửu một cái, cũng không mấy vui thích với sự phản ứng của Tần Cửu, Ngươi không cần biết.
Tần Cửu hí mắt cười, thản nhiên nói: Ngươi không nói cũng không sao, để ta đoán xem. Không lẽ là Tông chủ?
Tô Vãn Hương nhanh chóng phóng mắt về phía Tần Cửu, cười lạnh nói: Tần Cửu, ngươi chết đến nơi rồi, tò mò nhiều quá làm gì. Ta nói rồi, ngươi nhất định sẽ mất đi người mình yêu thương, bi thương mà chết! Ta sẽ giữ lại cái mạng này của ngươi, để ngươi chứng kiến những người mình yêu thương, lần lượt chết như thế nào!
Giọng điệu này mơ hồ là nguyền rủa, làm cho trong lòng Tần Cửu bỗng nhiên sinh tức giận.
Người thân của nàng, đều đã bị nàng hại chết. Cho tới bây giờ, nàng vẫn như cũ muốn hại chết những người thân còn lại của mình. Một Tô Vãn Hương như vậy, đã không thể chỉ dùng độc ác để hình dung.
Cho dù Bạch gia nợ nàng, thì cũng đã sớm dùng máu trả hết. Từ nay về sau, nên là nàng trả lại nợ máu cho Bạch gia.
Đáp lại nàng, là ánh mắt hờ hững đến cùng cực của Tần Cửu.
————-
Tần Cửu bị nhiễm phong hàn, cuối cùng phải bọc thật kín cơ thể, đưa lên Thiên Thần sơn. Nàng không nghĩ đào tẩu, cho nên an tâm ngày ngày mê man, ngày hôm nay, khi nàng tỉnh lại, cũng đã đến Thiên Thần Tông.
Khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy màn thêu hoa tường vi, trong lòng hơi cười lạnh.
Môi đôi tay ấm áp phủ nhẹ lên trán nàng, Tần Cửu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Tiêu Nhạc Bạch đang ngồi ở cạnh giường, khuôn mặt luôn luôn nhã nhặn nho nhã lây dính lo âu nhàn nhạt. Khi thấy nàng tỉnh lại, hắn giương môi nở nụ cười.
Tần Cửu có chút khiếp sợ.
Tuy rằng, nàng từ lâu đã biết Tiêu Nhạc Bạch là người của Thiên Thần Tông, nhưng khi nhìn thấy hắn như thế, vẫn có chút hoảng hốt.
Nhất là khi nhìn thấy ý cười ôn nhã trên khóe môi hắn, dĩ nhiên Tần Cửu có chút khó có thể tin được. Người như vậy, lại là một người mang dã tâm bừng bừng của Thiên Thần Tông. Giờ phút này, trong lòng nàng dâng cảm thán, Thiên Thần Tông đúng là chỗ nào cũng có, không riêng Lâm chiêu viên là người của Thiên Thần Tông, mà ngay cả Tiêu Nhạc Bạch cũng vậy.
Đây là đâu? Tần Cửu từ trên giường ngồi dậy, hiểu rõ nhưng vẫn hỏi.
Tiêu Nhạc Bạch ôn nhã cười, Đây là một trong những nơi thuộc Thiên Thần Tông.
Không nghĩ đến, ở Thiên Thần sơn còn có căn cứ bí mật của Thiên Thần Tông? Tần Cửu nhẹ giọng nói.
Đúng vậy, cho nên nếu triều đình muốn tìm Tông chủ, vốn chỉ là phí công vô ích. Ngươi vừa mới tỉnh lại, hãy ăn chút gì đi.
Tần Cửu ngáp một cái, lười biếng nói: Nghe ngươi nói ta cũng thấy đói bụng, có thứ gì ăn được, cứ mang hết ra đây.
Tiêu Nhạc Bạch nói: Ngươi thật sự không chút lo lắng?
Bị các ngươi tóm được, cho dù phải chết, cũng phải ăn no đã.
Một tỳ nữ áo lục bưng khay mâm đến, bên trên có mấy món ăn, và một chén cháo. Đây đều là những món ăn mà Tần Cửu thích, nàng nhìn lướt qua tỳ nữ áo lục, đúng là Lệ Chi trước đây hầu hạ nàng. Trách sao lại biết rõ khẩu vị của nàng như vậy, nàng mở to đôi mắt nhìn Lệ Chi, Lệ Chi, xem ra, đôi ta thật sự rất có duyên.
Lệ Chi thi lễ nói: Mời Cửu gia dùng bữa.
Tiêu Nhạc Bạch, ở Thiên Thần Tông ngươi có chức vụ gì, sao ta từ trước đến nay chưa bao giờ nghe có ai nhắc qua nhân vật nào như ngươi?
Tiêu Nhạc Bạch cười nói: Thiên Thần Tông vốn đã không còn nữa, ta có chức vụ gì còn quan trọng sao? Thật không nghĩ đến, cầm kỹ của ngươi lại cao đến vậy, không ngờ Tông chủ mưu tính suốt nhiều năm, cuối cùng lại bị ngươi phá hỏng đại sự!
Tiêu Nhạc Bạch ẩn thân trong cung hai năm, hẳn là chẳng phải không có cơ hội gây bất lợi cho Khánh đế. Nhưng hắn lại không làm vậy, chờ đến tận hôm Nhan Túc bức vua thoái vị bỗng nhiên làm loạn, chính là dự định một khi hành động, sẽ đem cái chết của Khánh đế đổ toàn bộ lên người Nhan Túc, Thiên Thần Tông bọn họ thì sẽ trở thành dòng tộc hộ quốc, có thể danh chính ngôn thuận nhiếp chính. Ai ngờ được, người tính không bằng trời tính, đã bại dưới tay Tần Cửu.
Cùng lắm, có thể đấu cầm với Bạch Tố Huyên, ta cũng thấy đủ lắm rồi! Tiêu Nhạc Bạch tươi cười hiền hòa không màng danh lợi, bộ dạng hệt lúc muốn cưới nàng ở ngự tiền.
Tần Cửu cười sâu kín, Tông chủ đang ở Thiên Thần sơn ư? Nàng tương kế tựu kế, tự nguyện để Lâm chiêu viên bắt giữ, là muốn mượn cơ hội diệt trừ Liên Ngọc Nhân.
Tông chủ đang ở trên núi chờ ngươi, hắn biết ngươi đến, nhất định sẽ rất vui.
Vui? Ngươi lầm rồi, chỉ e hắn cực kỳ muốn giết chết ta, ngươi cũng vậy nhỉ?
Sao có thể như vậy? Tiêu Nhạc Bạch hơi thở dài, u buồn hiếm thấy lan tràn trên môi, Nước đầy sẽ tràn ly, trăng tròn rồi lại khuyết, cực thịnh ắt suy, vạn vật vĩnh viễn không nằm ngoài quy luật ấy. Thiên Thần Tông cực hưng thịnh một thời, cuối cùng lại có hậu quả này, vốn là lẽ thường tình. Tông chủ cũng hiểu đạo lý đó, ta nghĩ hắn sẽ không trách ngươi, vả lại cũng sẽ không để một mình ngươi gánh vác chuyện này.
Giọng điệu này của Tiêu Nhạc Bạch, nghe như nàng là một đứa bé phạm sai lầm, trở về chỗ bọn họ nhận sai.
Nói như vậy, các ngươi không trách ta? Tần Cửu thuận thế hỏi.
Dĩ nhiên không trách ngươi, ngược lại vô cùng khâm phục ngươi, nếu như ngươi đồng ý, ta vẫn một lòng như ngày đó ở trước đại điện cầu thân! Tiêu Nhạc Bạch bình tĩnh nhìn Tần Cửu, khuôn mặt tràn ngập vẻ thương tiếc, ôn nhu nhưng đầy yêu thương quyến luyến.
Tần Cửu đanh mắt, nàng cảm thấy nếu nàng còn tiếp tục ở cùng một nơi với Tiêu Nhạc Bạch, nói không chừng sẽ bị hắn làm mềm lòng, ngươi này vừa khít danh hiệu vô địch ôn nhu. Tuy nhiên, sau khi biết được bộ mặt thật của hắn, ngược lại cảm thấy một người như hắn cũng là đáng sợ nhất.
Ta cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chốc lát. Ngươi không cần ở đây chăm sóc cho ta, chỉ cần khi Tông chủ trở về, nói cho ta biết một tiếng là được.
Tiêu Nhạc Bạch gật đầu, đắp chăn lại cho nàng, thấp giọng nói: Ta gảy một khúc nhạc giúp ngươi ngon giấc.
Thật sự không cần! Nếu Tông chủ trở về, biết ngươi tốt với ta như vậy, nói không chừng sẽ trách tội ngươi! Nếu hắn ở đây đánh đàn, chỉ sợ nàng không thể ngon giấc.
Tỳ nữ sớm ôm đàn Không của Tiêu Nhạc đến, đặt trong phòng.
Tiêu Nhạc Bạch gối chân trên đệm, ngón tay nhẹ nhàng khảy đàn, A Cửu không cần khách khí, chỉ cần nghe đàn là được. Tiếng nói vừa dứt, một chuỗi tiếng nhạc đã theo ngón tay hắn tràn ra ngoài.