Học Bá Cho Rằng Đã Thôi Miên Được Tôi Rồi

Chương 2

Trước Sau

break

Mùi vị của nụ hôn đầu tiên thật tuyệt.

Không phải kiểu “vị dâu tây” hay “vị kẹo sữa” thường thấy trong ŧıểυ thuyết, thực tế, Lâm Hành Ngạn lần đầu hôn cũng không biết phải làm gì, nên hắn chỉ nhẹ nhàng chạm môi Học bá một cái, như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ rồi rời.

Sau khi tách ra, nhịp tim cả hai đều đập nhanh hơn, tai cũng ửng đỏ. Lâm Hành Ngạn vô thức sờ lên môi mình, nơi đó vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại, ấm áp từ môi cậu, khiến hắn muốn cúi xuống thử lại lần nữa.

Gương mặt Đỗ Lăng Thu thì đỏ bừng, đầu óc cậu như ngừng hoạt động, ngây ngốc đứng im tại chỗ, đưa tay che nửa mặt dưới, chỉ có đôi mắt đào hoa long lanh nhìn Lâm Hành Ngạn, cố gắng lắm mới nhịn được tiếng thét chói tai.

“Tôi… Tôi…!”

Đỗ Lăng Thu lắp bắp, mãi không nói nên lời. Rõ ràng chính cậu là người “thôi miên’’ Lâm Hành Ngạn, cũng là người chủ động muốn hôn, vậy mà chỉ một nụ hôn nhẹ cũng khiến tim cậu loạn nhịp, suýt ngất tại chỗ.

Lâm Hành Ngạn không biết người bị thôi miên phải hành động thế nào, để tránh nói nhiều sai nhiều, hắn im lặng, không lên tiếng.

Hai người cứ giằng co như vậy vài phút. Ngay lúc Lâm Hành Ngạn nghĩ rằng cậu sẽ đòi hỏi thêm, Đỗ Lăng Thu vội vàng nói:

“Chỉ…vậy thôi, cậu sẽ quên hết mọi chuyện vừa xảy ra, cho đến lần thôi miên sau!”

Nói xong, cậu giơ chiếc điện thoại có hình xoắn ốc lên, lắc lắc trước mắt Lâm Hành Ngạn, giống như là muốn đảm bảo hắn thực sự bị thôi miên, rồi vội vã bỏ chạy như vừa làm chuyện xấu.

Lâm Hành Ngạn: “?”

Lâm Hành Ngạn nhận ra, hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu Học bá đang nghĩ gì.

Nhưng đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng Đỗ Lăng Thu, hắn mới hoàn hồn, che môi mình lại, mặt và tai đều nóng bừng.

“Nụ hôn đầu…”

Trên gương mặt của Lâm Hành Ngạn được mệnh danh là nam thần của đại học A, xuất hiện vẻ xấu hổ và rung động. Nếu fan của hắn nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ gào thét không ngừng.

Trạng thái hoảng hốt của Lâm Hành Ngạn kéo dài rất lâu.

Cho đến khi hắn đến căn tin, ngồi xuống cạnh ba người bạn cùng phòng đã ăn được một nửa, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thấy vậy, ba người bạn cùng phòng tốt bụng quyết định ăn vụng thức ăn của hắn.

Đầu tiên là gắp miếng thịt trong măng, sau đó là gắp miếng gừng trông như gà, đến khi miếng thịt bò cuối cùng trong mì xào cũng bị gắp đi, bọn họ mới nhịn không được hỏi:

“Anh Lâm, có tâm sự à?”

“Hả?” Lâm Hành Ngạn giật mình hoàn hồn, vành tai hơi đỏ lên. Mấy sinh viên ngồi ở bàn bên cạnh huých nhau, ra hiệu nhìn mặt Lâm Hành Ngạn.

Lâm Hành Ngạn đẹp trai nổi tiếng, cho nên việc bị người khác nhìn ngắm cũng không có gì lạ. Mấy người bạn cùng phòng cũng quen rồi, hỏi tiếp: “Đúng đó, anh Lâm, sao trông mày cứ thất thần thế?”

“Ừm.” Lâm Hành Ngạn ngập ngừng, như đang suy nghĩ nên nói thế nào, một lát sau mới hỏi: “Tụi bây nói, nếu một người muốn thôi miên mày, là có ý gì?”

“Hả?” Mấy người bạn cùng phòng trợn tròn mắt, không ngờ trong đầu nam thần như Lâm Hành Ngạn lại có những ý nghĩ kỳ lạ đến vậy. “Thôi miên á?”

“Ừm, là muốn thôi miên mày ngoài đời thật ấy.”

“Thế thì người đó chắc là điên rồi!” Một người bạn nói. “Anh Lâm, lúc nãy mày bảo bọn tao về trước, có phải là vì đi gặp đồ điên đó không?”

“Không, không phải điên, mà là…” Lâm Hành Ngạn cũng không biết giải thích thế nào, chuyện này nghĩ lại vẫn thấy khó tin: “Ý là, cậu ấy muốn gì chứ?”

“Chắc là làm nghệ thuật?’’

‘’Hay là chơi khăm?’’

‘’Hoặc là thua cá độ?”

Ba người cùng đưa ra ba đáp án, nhưng Lâm Hành Ngạn cảm thấy không phù hợp với trường hợp của Đỗ Lăng Thu.

Vậy nên, Lâm Hành Ngạn bỏ qua câu hỏi này, hỏi tiếp: “Nếu tôi nói với cậu ấy là tôi không bị thôi miên thì cậu ấy có xấu hổ không?”

“Không chỉ xấu hổ đâu, mà còn sẽ muốn bỏ trốn khỏi thành phố ngay trong đêm ấy chứ?”

“Nếu là tao, chắc tôi chuyển trường luôn, trường A danh giá cũng không giữ nổi tao!”

“Cũng chưa biết chừng, cùng lắm thì mỗi tối trước khi ngủ lại nghĩ đến chuyện này, rồi xấu hổ đến mất ngủ cả đêm.”

Dù chỉ là nói đùa, nhưng Lâm Hành Ngạn vẫn cảm thấy rùng mình, cảm thấy hậu quả có vẻ rất nghiêm trọng.

Hắn quyết định tạm thời phối hợp diễn tiếp với Học bá. Không phải vì gì cả, chỉ là tốt bụng, không muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Học bá mà thôi.

Về đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đang chơi game, Lâm Hành Ngạn không tham gia. Hắn cầm điện thoại lên, gõ dòng chữ “Hôn như thế nào” vào thanh tìm kiếm.

Kết quả tìm kiếm hiện ra đủ thứ, thậm chí còn có cả một chuyên mục trên Zhihu, hướng dẫn từng bước cách hôn.

Lâm Hành Ngạn đỏ mặt tía tai xem, trong đầu không ngừng hiện lại cảnh tượng buổi chiều, vừa hồi tưởng, vừa tưởng tượng mình là Học bá, nghĩ rằng nếu lúc đó kỹ thuật của mình tốt hơn thì nụ hôn đầu có lẽ sẽ càng khó quên hơn.

Đúng lúc đó, điện thoại hắn đột nhiên rung lên, thông báo kết bạn khiến hắn giật mình.

[Thành viên “Đỗ Lăng Thu” của nhóm “Tân sinh viên khoa Tài chính A” muốn kết bạn với bạn.]

Lâm Hành Ngạn trợn tròn mắt, vừa bất ngờ vì Học bá lại chủ động kết bạn với hắn, vừa ngạc nhiên vì học chung hơn một năm rồi mà hắn vẫn chưa có WeChat của cậu.

Không chút do dự, Lâm Hành Ngạn chấp nhận lời mời, mở khung chat ra thì thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn”.

Nhưng mãi vẫn không thấy đối phương gửi gì, Lâm Hành Ngạn bèn nhắn một câu “Chào”.

Đối phương trả lời gần như ngay lập tức.

[ŧıểυ Lâm 927: Chào.]

[Đỗ Lăng Thu: Chào cậu.]

[Đỗ Lăng Thu: Tôi là Đỗ Lăng Thu khoa Tài chính.]

[ŧıểυ Lâm 927: Tôi biết, Học bá.]

[ŧıểυ Lâm 927: Cậu tìm tôi có việc gì?]

[Đỗ Lăng Thu: Có hơi đường đột, nhưng cậu có thể xuống ký túc xá bây giờ được không?]

Lâm Hành Ngạn: “?”

Lâm Hành Ngạn hơi nghi ngờ mắt mình, nếu hắn nhớ không nhầm thì Học bá đâu có ở ký túc xá.

Nhưng tay hắn đã nhanh hơn một bước, trả lời:

[ŧıểυ Lâm 927: OK, chờ tôi một lát.]

Sau đó hắn vội khoác áo, xỏ giày, bắn nhanh ra khỏi phòng.

Người bạn cùng phòng giường trên thấy vậy, ngạc nhiên hỏi: “Anh Lâm đi đâu mà vội thế?”

Nhưng những người khác chỉ giục cậu ta vào chơi game, nên cậu ta bỏ chuyện này ra sau đầu, tập trung vào trò chơi.

Ký túc xá đại học A không giới nghiêm, buổi tối không đóng cửa, nhưng sinh viên có ý thức nên rất yên tĩnh.

Lúc này đã gần chín rưỡi tối, Lâm Hành Ngạn vội vã ra khỏi cổng ký túc xá, thấy Đỗ Lăng Thu cô đơn đứng dưới cột đèn.

Cậu vẫn mặc bộ đồ lúc chiều, không biết đã đứng ngoài này bao lâu, mặt hơi ửng đỏ, chắc là do gió lạnh.

Lâm Hành Ngạn vội vàng tiến lên, hỏi: “Học bá, ngoài này lạnh thế sao cậu không vào tìm tôi?”

Đỗ Lăng Thu khựng lại, mặt càng đỏ hơn, như biến lại thành Học bá ít nói hướng nội lúc trước.

Cậu ngập ngừng một lúc mới nói: “Tôi không ở ký túc xá, ngại vào.”

Lần này đến lượt Lâm Hành Ngạn ngạc nhiên rồi bật cười. Khóe miệng hắn vốn đã cong lên, khi cười càng thêm quyến rũ, khiến người khác không thể rời mắt.

Ít nhất thì Đỗ Lăng Thu không thể rời mắt khỏi hắn.

Lâm Hành Ngạn nói: “Bác quản lý không để ý đâu, lần sau cậu cứ vào tìm tôi là được. Cậu biết tôi ở tòa này, chắc cũng biết phòng nào chứ?”

Đỗ Lăng Thu đỏ mặt đáp: “Ừm, 307.”

Có lẽ vì buổi chiều hai người đã có một chút giao tiếp, Lâm Hành Ngạn cảm thấy mối quan hệ của họ đã gần gũi hơn một chút.

“Học bá, muộn thế này rồi, cậu tìm tôi có việc gì thế?”

“À, ừm… Tôi có cái này muốn cho cậu xem…”

Thái độ ngượng ngùng, lo lắng cùng với lý do quen thuộc này của Đỗ Lăng Thu khiến Lâm Hành Ngạn nhớ lại chuyện buổi chiều.

Quả nhiên, Đỗ Lăng Thu lấy ra một chiếc điện thoại, trên màn hình là hình xoắn ốc.

Lâm Hành Ngạn nghĩ thầm: A, đến rồi.

Hắn lập tức tập trung tinh thần, nghe Đỗ Lăng Thu đọc câu thôi miên quen thuộc.

“Cậu sẽ nhớ lại những chuyện tôi đã bảo cậu quên, cậu rất thích tôi, dù tôi yêu cầu gì thì cậu cũng sẽ đồng ý…”

Lần này Lâm Hành Ngạn không bất ngờ, hắn chăm chú lắng nghe, nhìn hình xoắn ốc xoay tròn trên điện thoại, trong lòng lại nghĩ, ngón tay Học bá lạnh cóng cả rồi, run quá trời kìa.

Sau khi thôi miên xong, Đỗ Lăng Thu kéo áo Lâm Hành Ngạn: “Chúng ta… Chúng ta qua bên kia đi, ở đó ít người hơn.”

Lâm Hành Ngạn ngước mắt nhìn Đỗ Lăng Thu, hàng mi cong khẽ rung động, ngoan ngoãn bước theo cậu.

Đến một góc vắng người qua lại, hai người đứng trong bóng tối không có đèn đường, không biết có phải ảo giác không mà ở đây có vẻ lạnh hơn những chỗ khác.

Đỗ Lăng Thu nói: “Ừm… Hơi lạnh, cậu ôm tôi đi.”

Lâm Hành Ngạn không nhìn rõ vẻ mặt của Đỗ Lăng Thu, nhưng qua giọng nói run rẩy của cậu, hắn đoán được tâm trạng cậu không ổn.

Thực ra, tâm trạng của Lâm Hành Ngạn cũng chẳng khá hơn, tim hắn đập thình thịch vì mong chờ dù chưa có gì xảy ra. Hắn nghe theo lời cậu, ôm cậu vào lòng.

Lần này không còn là cái ôm xã giao giữa bạn bè, Lâm Hành Ngạn dè dặt ôm Đỗ Lăng Thu vào lòng rồi vòng tay ôm lấy eo cậu, ngạc nhiên vì eo của Học bá lại nhỏ đến vậy.

Còn Đỗ Lăng Thu thì vùi đầu vào cổ Lâm Hành Ngạn, tim cậu đập loạn xạ, không nghe thấy gì xung quanh nữa. Dù những gì cậu có được đều nhờ vào thủ đoạn hèn hạ là thôi miên, cậu vẫn không thể cưỡng lại được mà chìm đắm vào nó.

Đỗ Lăng Thu vẫn còn ở trường muộn như vậy là vì cậu có một lớp học buổi tối.

Lớp học kết thúc lúc tám giờ, nhưng lòng cậu rối bời, không muốn về ngay nên cứ đi lang thang đến khu ký túc xá phía nam của trường, đến khi hoàn hồn thì đã đứng dưới tòa ký túc xá của Lâm Hành Ngạn.

Cậu do dự đứng ở đó gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không thắng nổi khát khao trong lòng, run rẩy hẹn Lâm Hành Ngạn ra ngoài.

Mà giờ thì, cậu đang ôm chặt lấy Lâm Hành Ngạn, hít lấy mùi hương dễ chịu trên người hắn.

Đến khi cơ thể hai người dần ấm lên, không còn cảm thấy lạnh nữa, Đỗ Lăng Thu mới run rẩy nói tiếp: “Hôn tôi ở đây đi.”

Giọng cậu rất nhỏ, Lâm Hành Ngạn suýt nữa không nghe thấy. May mà hai người ôm nhau rất chặt nên hắn không bỏ lỡ lời cậu.

Trong góc tối, Lâm Hành Ngạn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt Đỗ Lăng Thu. Như để xác định vị trí, hắn đưa tay nâng mặt cậu, ngón tay cái chạm vào môi dưới của cậu, rồi cúi xuống đặt môi mình lên đó.

Có lẽ vì nụ hôn đầu đã trao rồi nên lần này Lâm Hành Ngạn không hề do dự.

Không những không do dự, hắn còn nhớ lại những gì đã tìm hiểu trên mạng, quyết định hôn thật cẩn thận.

Môi chạm môi, hai cánh môi mềm mại khẽ cọ xát, Lâm Hành Ngạn hơi hé miệng, liếʍ nhẹ lên môi Đỗ Lăng Thu.

Trên mạng nói rằng sau khoảng năm sáu lần thăm dò như vậy, đối phương sẽ hé miệng. Đỗ Lăng Thu không hề gây khó dễ, cậu lập tức mở miệng để Lâm Hành Ngạn tiến sâu hơn.

Thực ra, Đỗ Lăng Thu chỉ là bất ngờ há miệng, bởi vì buổi chiều họ chỉ chạm môi một chút rồi thôi, cậu không ngờ rằng nụ hôn này lại trở nên mập mờ đến vậy.

Không khí trở nên ngọt ngào như kẹo bông, Lâm Hành Ngạn đưa lưỡi vào trong miệng Đỗ Lăng Thu. Cả hai đều thiếu kinh nghiệm nên răng va vào nhau, nụ hôn vụng về, nhưng cuối cùng môi và lưỡi cũng quấn lấy nhau.

Nếu ở đây có ánh sáng, có lẽ sẽ thấy cả người Đỗ Lăng Thu đỏ bừng như lửa đốt. Cậu không dám thở bằng mũi, sợ hơi thở của mình phả vào người Lâm Hành Ngạn. Cậu cũng không dám thở bằng miệng, sợ trong miệng mình có mùi lạ, bị Lâm Hành Ngạn ngửi thấy.

“Ưm… Ưm…”

Cậu ngoan ngoãn tựa vào người Lâm Hành Ngạn như một con búp bê lớn mềm mại, khẽ rêи ɾỉ trong cổ họng, mặc cho lưỡi hắn lướt qua khoang miệng mình, môi hắn cọ loạn trên môi mình.

Một cảm giác tê dại khó tả khiến cả người Đỗ Lăng Thu mềm nhũn, hai tay bấu chặt vào áo khoác của Lâm Hành Ngạn. Nếu không được hắn ôm, có lẽ cậu đã ngã xuống đất vì chân không còn sức lực.

Thực tế, Lâm Hành Ngạn nhận thấy cơ thể Đỗ Lăng Thu đang trượt xuống, nên một tay hắn đỡ gáy cậu, tay còn lại siết chặt eo cậu để cậu không bị ngã.

Từ xa vọng lại tiếng cười đùa của mấy chàng trai trên đường đi về ký túc xá, nhưng Đỗ Lăng Thu không nghe thấy gì nữa. Cậu nhắm chặt mắt, vừa mong nụ hôn kết thúc để cậu có thể thở, vừa cầu xin Lâm Hành Ngạn hôn lâu hơn một chút, tốt nhất là đừng bao giờ dừng lại.

Đến khi cả hai người đều thở dốc, Lâm Hành Ngạn nghe thấy Đỗ Lăng Thu khẽ rêи ɾỉ, hắn mới ngại ngùng buông cậu ra, một sợi chỉ bạc mờ ám kéo dài giữa môi hai người.

“Xin lỗi.” Giọng Lâm Hành Ngạn trầm khàn, vang lên bên tai Đỗ Lăng Thu như tiếng đàn trầm, khiến tim cậu vốn đã đập loạn nhịp càng đập nhanh hơn: “Cậu ổn chứ?”

Đỗ Lăng Thu khẽ “Ừm” một tiếng, nhưng trông cậu chẳng có vẻ gì là ổn cả. Mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt đào hoa phủ một lớp sương mù, vùi đầu vào vai Lâm Hành Ngạn, cả người run rẩy không ngừng.

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, đến khi chân Đỗ Lăng Thu có lại sức lực, cậu mới nhẹ nhàng đẩy Lâm Hành Ngạn ra, giọng run run:

“Được… Được rồi, cậu về đi, về đến ký túc xá thì quên hết mọi chuyện vừa rồi đi…”

Nói xong, Đỗ Lăng Thu lập tức quay người bỏ chạy.

Lâm Hành Ngạn đứng nhìn bóng cậu khuất dần, thầm nghĩ, hôn xong rồi chạy, đúng là bóng lưng trai tồi quen thuộc.

Nhưng thấy Đỗ Lăng Thu đi rồi, Lâm Hành Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm, vì lúc nãy hắn cũng đã có chút xúc động, phía dưới rục rịch muốn trỗi dậy.

Hắn không biết rằng, phản ứng của Đỗ Lăng Thu còn mãnh liệt hơn hắn nhiều. Không chỉ là cương cứng, mà nơi kín đáo của cậu còn ướt đẫm, ướt đến mức qυầи ɭóŧ cũng dính cả vào người. Nếu chạy ra chỗ sáng, có lẽ còn thấy một mảng ướt nhỏ trên quần cậu.

Đỗ Lăng Thu là người song tính, đó là bí mật mà cậu đã giấu kín từ nhỏ, cũng là lý do cậu không thể ở ký túc xá.

Cậu vừa chạy vừa đỏ mặt nghĩ thầm, may mà mình đã cưỡng lại được sự cám dỗ, chạy đủ nhanh, nếu không thì bí mật đã bị lộ rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc