Giữa tháng mười, thời tiết trở lạnh.
Gió thu thổi xào xạc, trong khuôn viên trường đại học A xuất hiện nhiều sinh viên mặc áo khoác dày.
Sau giờ học cuối cùng, gần đến giờ ăn tối, ánh hoàng hôn nhuộm lên bầu trời một màu cam đỏ tuyệt đẹp.
Dưới khung cảnh tuyệt diệu ấy, phía sau tòa nhà giảng dạy số 5, hai sinh viên đang đứng đối diện nhau.
Người cao hơn tên là Lâm Hành Nhạn, hầu như cả trường đại học A không ai không biết đến hắn. Đơn giản vì hắn đẹp trai, còn được gọi là “nam thần”.
Không hổ danh “nam thần”, dưới ánh chiều tà, những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt Lâm Hành Nhạn được phủ lên một lớp bóng mờ, khiến cho đôi mắt đen láy vốn đã sâu thẳm lại càng thêm tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ.
Lúc này, hắn cúi đầu nhìn chàng trai trước mặt, hàng mi cong vút khẽ chớp, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, vô thức tạo nên một khí chất lạnh lùng khó gần, nhưng khóe miệng hắn lại hơi cong lên, tạo thành một nụ cười tự nhiên, trung hòa đi vẻ sắc bén, khiến hắn trông có vẻ ôn hòa hơn.
Chàng trai đứng đối diện hắn thực ra cũng không hề thấp, chiều cao khoảng 1m8, nhưng Lâm Hành Nhạn cao đến 1m92, khiến đối phương thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Chàng trai này cũng rất nổi tiếng trong khoa của Lâm Hành Nhạn, không phải vì ngoại hình mà vì thành tích học tập. Đỗ Lăng Thu đã đạt GPA 4.0 ngay từ năm nhất, là một học bá* mà ai cũng ngưỡng mộ.
*”Học bá” là thuật ngữ gen Z phổ biến trong học đường, dùng để chỉ những học sinh, sinh viên xuất sắc với thành tích học tập nổi bật, luôn đứng đầu về điểm số cũng như kiến thức
Cơ mà, Lâm Hành Nhạn cúi xuống nhìn khuôn mặt của Đỗ Lăng Thu, thầm nghĩ hóa ra học bá lại đẹp đến vậy.
Da của đối phương rất trắng, đặc biệt là khuôn mặt, trắng không tì vết. Bên dưới tóc mái hơi dài là đôi mắt đào hoa cong cong, khi nhìn Lâm Hành Nhạn, dường như chứa đựng vô vàn tình ý.
Trong đầu Lâm Hành Nhạn chợt hiện lên một câu: “Đôi mắt đa tình, nhìn chó cũng thấy thâm tình”, có lẽ là để miêu tả kiểu mắt của Đỗ Lăng Thu.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, không khí có chút ngượng ngùng. Bọn họ đều là sinh viên năm hai khoa Tài chính của đại học A, nhưng năm nhất hầu như không có sự giao tiếp nào, đây có lẽ là lần đầu tiên họ nói chuyện riêng với nhau.
“Chào cậu.” Lâm Hành Nhạn lịch sự mỉm cười, lấy từ trong túi ra một tờ giấy: “Cậu đưa cái này cho tôi à?” Trên tờ giấy có dòng chữ nắn nót: “Sau khi tan học hãy đến phía sau tòa nhà dạy học.”
Lâm Hành Nhạn tìm thấy tờ giấy này trên bàn trong lớp học chuyên ngành. Người để lại tờ giấy có thể đoán trước được vị trí hắn sẽ ngồi phòng học xếp theo hình bậc thang, chứng tỏ là sinh viên cùng khoa, vì vậy Lâm Hành Nhạn đã quyết định đến điểm hẹn.
Nhưng hắn không ngờ rằng, người dùng cách thức mập mờ này để hẹn hắn ra lại là cậu bạn học bá này.
Đỗ Lăng Thu trông có vẻ hơi căng thẳng, cậu gật đầu, dường như nhận ra việc không trả lời là bất lịch sự, nên lên tiếng: “Ừm.”
Lâm Hành Nhạn thầm nghĩ, hóa ra học bá cũng không lạnh lùng như lời đồn, chỉ là hơi hướng nội thôi.
Sở dĩ có lời đồn Đỗ Lăng Thu lạnh lùng, có lẽ là do cậu thường xuyên đi một mình, từ năm nhất đã chọn ở trọ bên ngoài thay vì ở ký túc xá, điều này càng cho khiến cậu ít giao tiếp với bạn bè.
Đỗ Lăng Thu nói: “Tôi có một thứ muốn cho cậu xem.”
Lâm Hành Nhạn có chút bất ngờ. Thật ra, trước khi Đỗ Lăng Thu xuất hiện, hắn còn tưởng rằng người hẹn mình ra là muốn tỏ tình với cậu.
Đỗ Lăng Thu lục lọi trong túi áo khoác, lấy ra điện thoại di động của mình, mở khóa rồi đưa màn hình cho Lâm Hành Nhạn xem.
Lâm Hành Nhạn cúi đầu nhìn hình ảnh xoắn ốc đang xoay tròn trên màn hình điện thoại, có chút khó hiểu.
Hắn thầm nghĩ, học bá có ý gì đây? Muốn làm trắc nghiệm tâm lý cho hắn sao?
Đỗ Lăng Thu lo lắng nhìn vẻ mặt của Lâm Hành Nhạn, tim đập thình thịch, không biết là vì cậu đang làm một việc không hợp pháp, hay là vì khoảng cách giữa cậu và Lâm Hành Nhạn quá gần.
Khuôn mặt của Lâm Hành Nhạn có sức sát thương quá lớn, đối với một người đồng tính luyến ái cong thành nhang muỗi bẩm sinh như Đỗ Lăng Thu, thì đây quả thực là món ăn trên trời.
Còn về hình xoắn ốc trong tay cậu, thực chất là một app thôi miên, đột nhiên xuất hiện trong điện thoại của cậu vào kỳ nghỉ hè, được cho là có thể thôi miên bất kỳ ai.
Ban đầu, Đỗ Lăng Thu cũng không tin lắm, nhưng sau khi thử với bố mẹ rồi thành công kiếm được một khoản tiền tiêu vặt, cậu lại ra ngoài tìm người lạ để thử rồi cũng thành công khiến người đó chạy từ cổng ga tàu điện ngầm phía đông sang cổng phía tây.
Ngay cả những con mèo hoang bên đường, sau khi bị cậu thôi miên bằng app cũng ngoan ngoãn nghe theo các mệnh lệnh như “Ngồi”, “Nằm xuống”, “Lăn”, thật sự không thể tin được.
Sau khi thực hiện nhiều thí nghiệm không gây hại, xác minh rằng app thôi miên này thực sự hiệu quả, ham muốn nhỏ bé ẩn sâu trong trái tim Đỗ Lăng Thu bắt đầu nảy mầm rồi nhanh chóng phát triển thành một cái cây khổng lồ.
Cậu muốn thôi miên Lâm Hành Nhạn, người mà cậu đã thầm yêu từ lâu. Mặc dù thủ đoạn này có hơi hèn hạ, nhưng cậu luôn mơ ước được tiến gần hơn một bước với đối phương.
Vì vậy, Đỗ Lăng Thu lấy hết can đảm nói với Lâm Hành Nhạn: “Sờ đầu tôi đi.”
Lâm Hành Nhạn: “?”
Mặc dù không hiểu Đỗ Lăng Thu đang giở trò gì, nhưng Lâm Hành Nhạn vẫn ngoan ngoãn đưa tay chạm vào đỉnh đầu Đỗ Lăng Thu.
Nếu là người khác ra lệnh cho hắn như vậy, Lâm Hành Nhạn sẽ không nghe lời như thế, nhưng ánh mắt của học bá nhìn hắn có chút phạm quy, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng cũng có chút đáng yêu, khiến Lâm Hành Nhạn không thể kiềm chế được.
Đỗ Lăng Thu tưởng rằng đã thôi miên thành công, cơ thể cậu kích động đến run rẩy, khiến màn hình điện thoại trong tay cậu cũng rung theo.
Lâm Hành Nhạn lo lắng học bá sẽ làm rơi điện thoại.
Đỗ Lăng Thu lại nói: “Vậy, ôm tôi một cái đi.”
Lâm Hành Nhạn càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ học bá đang thực hiện một nghiên cứu hành vi xã hội nào đó sao? Hắn là đối tượng nghiên cứu à?
Trong lòng thầm oán trách, nhưng hắn không lên tiếng chất vấn hay từ chối, mà đưa tay ôm chàng trai thấp hơn mình vào lòng.
Cái ôm của hắn mang theo hơi lạnh của gió thu, một mùi hương dễ chịu khiến đầu óc Đỗ Lăng Thu choáng váng. Mặc dù chỉ là một cái ôm lịch sự như giữa bạn bè, cũng rất nhanh đã buông ra, nhưng nó vẫn khiến tim Đỗ Lăng Thu đập loạn xạ.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng như say rượu của học bá, Lâm Hành Nhạn đột nhiên cảm thấy học bá này vừa thú vị vừa đáng yêu, biết đâu bọn họ có thể trở thành bạn bè.
Ừm, nếu trở thành bạn bè, liệu cậu ấy có cho mình chép bài tập toán cao cấp không nhỉ? Lâm Hành Nhạn đột nhiên bắt đầu thất thần.
Còn Đỗ Lăng Thu hoàn toàn tin rằng Lâm Hành Nhạn đã bị thôi miên, nếu không tại sao nam thần lại không hề phàn nàn mà đến sờ đầu với ôm cậu chứ?
Ham muốn không thể kiềm chế trong lòng cậu đang không ngừng trỗi dậy. Mặc dù biết rõ điều này là trái đạo đức, Đỗ Lăng Thu vẫn run giọng nói:
“Cậu rất thích tôi.”
Lâm Hành Nhạn: “??”
Lâm Hành Nhạn hơi mở to mắt, còn chưa kịp nói ra nghi ngờ của mình thì đã nghe Đỗ Lăng Thu nói tiếp:
“Cậu thích tôi từ lâu rồi, cho nên sẽ làm mọi thứ vì tôi. Dù tôi yêu cầu cái gì, cậu cũng sẽ nghe theo… Nếu cậu hiểu rồi thì hãy lặp lại những gì tôi vừa nói đi.”
Lâm Hành Nhạn đứng ngây người tại chỗ, nhìn học bá đang căng thẳng đến mức gần như ngất xỉu trước mặt.
Lâm Hành Nhạn sốc đến mức không biết phải nói gì, thậm chí còn nghĩ liệu học bá có đang tỏ tình với mình không, nhưng vì quá căng thẳng nên đã nói sai chủ ngữ và vị ngữ.
Cho đến khi ánh mắt Lâm Hành Nhạn lại rơi vào hình xoắn ốc đang xoay tròn kia, kết hợp với những lời vừa nói, hắn mới chợt hiểu ra.
Hóa ra học bá nghĩ rằng cậu ấy đang thôi miên mình sao? Lâm Hành Nhạn dở khóc dở cười nghĩ.
Hắn mở miệng, muốn thân thiện nhắc nhở học bá rằng loại thôi miên này không thể có hiệu quả đâu, nhưng khi ánh mắt của hắn từ app thôi miên chuyển sang khuôn mặt của học bá, nhìn đôi mắt đào hoa đa tình đang lộ vẻ lã chã chực khóc, hắn lại không thể nói nên lời.
Rõ ràng là học bá đang thôi miên hắn, nhưng không hiểu tại sao, Lâm Hành Nhạn lại có cảm giác như đối phương đang cầu xin mình.
Mà Lâm Hành Nhạn lại không giỏi đối phó với kiểu biểu cảm như cún con rơi xuống nước này.
Là một người bình thường, khi gặp phải chuyện này, đáng lẽ nên thẳng thắn từ chối mới đúng. Nhưng Lâm Hành Nhạn luôn cảm thấy, nếu hắn nói ra sự thật vào lúc này, Đỗ Lăng Thu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt của hắn nữa.
Vì vậy, như bị ma xui quỷ khiến, Lâm Hành Nhạn đổi lời, hắn dùng chất giọng trầm thấp nói:
“Tôi rất thích cậu, sẽ làm mọi thứ vì cậu.”
Chỉ tại cậu vừa rồi quá sốc, nên không nhớ rõ những lời ở giữa và phía sau, chỉ nhớ được hai câu này.
Nhưng trên mặt Đỗ Lăng Thu lộ rõ vẻ vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh như thể đang nhìn vào báu vật quý giá nhất trên đời.
Lâm Hành Nhạn cảm thấy, mọi người đã hiểu lầm Đỗ Lăng Thu rồi, học bá này không thông minh lắm, thậm chí còn có chút ngốc nghếch, lại đi tin vào chuyện thôi miên.
Trong khi nghĩ vậy, hắn không nhận ra rằng khóe miệng mình cũng hơi cong lên, tạo thành một nụ cười quyến rũ, khiến cho hơi thở của Đỗ Lăng Thu như ngừng lại.
Thôi miên thành công rồi! Thôi miên thành công rồi! Đỗ Lăng Thu không ngừng gào thét trong lòng, sự hưng phấn quá độ khiến cậu không nhận ra những chi tiết bất thường trong hành vi của Lâm Hành Nhạn, toàn thân cậu run rẩy.
Thôi miên thành công rồi, nên bảo cậu ấy làm gì đây? Mặc dù sau này sẽ xóa ký ức của cậu ấy, nhưng không thể làm quá đáng…
Nghĩ vậy, Đỗ Lăng Thu mở miệng, không kìm được mà nói ra ước muốn sâu thẳm trong lòng:
“làʍ t̠ìиɦ với tôi đi! Sờ ngực của tôi trước đi!”
Lâm Hành Nhạn: “???”
Lâm Hành Nhạn lại một lần nữa rơi vào trạng thái kinh ngạc, hắn không ngờ rằng mình lại có thể nghe được những lời lẽ táo bạo như vậy từ miệng học bá.
Gương mặt hắn cũng bắt đầu hơi ửng đỏ, đang do dự có nên đổi ý từ chối hay không thì đột nhiên lại nghe thấy Đỗ Lăng Thu nói:
“Không, không, sờ ngực còn quá sớm, tim tôi chưa chuẩn bị xong, vậy thì, hay là hôn tôi trước đi.”
Mặt Đỗ Lăng Thu hoàn toàn đỏ bừng, đôi môi hồng hào kia cũng hơi run rẩy.
Thật ra, ngay cả việc hôn, Lâm Hành Nhạn cũng có chút do dự. Mặc dù hầu hết mọi người trong trường đều nghĩ rằng một người đẹp trai như hắn chắc chắn sẽ có một lịch sử tình trường phong phú, nhưng trên thực tế, hắn thậm chí còn chưa từng yêu ai, nụ hôn đầu tiên của hắn vẫn còn nguyên chưa sứt mẻ miếng nào.
Dâng nụ hôn đầu theo cách này sao? Lâm Hành Nhạn cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi môi của Đỗ Lăng Thu, đôi môi này rất đẹp, môi trên có nhân trung rõ nét, môi dưới căng mọng, cảm giác khi hôn chắc hẳn sẽ rất tuyệt.
Nghĩ vậy, Lâm Hành Nhạn chợt nảy ra một ý: Hình như cứ làm vậy cũng không tệ.
Hắn cúi xuống đặt môi của mình lên môi đối phương.