Học Bá Cho Rằng Đã Thôi Miên Được Tôi Rồi

Chương 3

Trước Sau

break

Ngày hôm sau, mười giờ sáng có một tiết chuyên ngành.

Lâm Hành Nhạn cùng ba người bạn cùng phòng đến lớp, thấy Đỗ Lăng Thu ngồi ngay giữa hàng đầu.

Thấy Lâm Hành Nhạn dừng lại ở cửa, mắt nhìn Đỗ Lăng Thu, bạn cùng phòng phía sau huých vai hắn một cái.

“Sao thế? Học bá ngồi bàn đầu thì có gì kỳ lạ?”

“Hả? Không có gì.”

Lâm Hành Nhạn gãi mặt, che giấu vành tai đang đỏ lên, bước vào lớp.

Thật ra, lúc nãy hắn đứng ngẩn người ở cửa là vì đang suy nghĩ có nên chào hỏi cậu không. Nhưng nếu tỏ ra quá thân thiết, có lẽ sẽ bại lộ chuyện hắn không hề bị thôi miên, cho nên do dự mãi.

Đỗ Lăng Thu sớm đã để ý đến Lâm Hành Nhạn rồi. Là một người thầm thương trộm nhớ đối phương cả năm trời, cậu còn nghiên cứu cả thói quen của Lâm Hành Nhạn, biết giờ nào hắn đến lớp và sẽ ngồi ở đâu.

Đỗ Lăng Thu cầm quyển sách giáo trình, ra vẻ chăm chú đọc, nhưng trong lòng lại nghĩ: Chắc chắn cậu ấy sẽ ngồi ở dãy thứ năm gần cửa sổ.

Quả nhiên, Lâm Hành Nhạn cùng ba người bạn cùng phòng đi về phía cửa sổ, chiếm lấy hàng thứ năm và thứ sáu.

Cô bạn ngồi ở hàng thứ tư quay xuống chào hỏi Lâm Hành Nhạn, rồi hỏi:

“Này, ŧıểυ Lâm, cậu làm bài tập của tiết này chưa? Chiếm tận 5% điểm ngày thường đấy!”

“Hả?” Lâm Hành Nhạn ngớ người, nhìn vẻ mặt của hắn là biết ngay hắn chẳng hề biết có bài tập.

Cô bạn cười phá lên, huých tay người bên cạnh: “Này, ŧıểυ Lâm chưa làm kìa, cậu mau cho cậu ấy chép đi!”

“Thôi đi, tớ làm cũng chưa chắc đúng…” Người kia rõ ràng là thích Lâm Hành Nhạn, bị trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt.

Lâm Hành Nhạn vội vàng lấy laptop ra, mở trang web của môn học lên xem thì quả nhiên có bài tập, mà hạn chót là ngay trước giờ học. Hắn nhìn đồng hồ ở góc phải màn hình thì chỉ còn chưa đến mười phút nữa là vào học rồi.

Bạn cùng phòng ngồi cạnh Lâm Hành Nhạn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn mà cười đến chảy cả nước mắt, còn ở hàng thứ sáu cũng có một tên chưa làm bài tập, đang khổ sở cầu xin người khác cho chép bài.

Bạn cùng phòng bảo Lâm Hành Nhạn: “Ê, có muốn bài tập của bố không? Gọi một tiếng bố đi rồi bố đây cho chép!”

“Ai thèm chép của mày, chép xong còn bị điểm kém ấy.” Lâm Hành Nhạn lườm cậu ta một cái, sau đó quay lên nói với Đỗ Lăng Thu: “Học bá, cho tôi chép với!”

Vừa dứt lời, không chỉ bạn cùng phòng mà cả cô bạn ngồi bàn trên cũng im bặt, bọn họ nhìn Lâm Hành Nhạn như nhìn một thằng điên.

“Này, ŧıểυ Lâm, đấy là Học bá đấy, sao mà…”

Lời còn chưa nói hết thì điện thoại của Lâm Hành Nhạn đặt trên bàn sáng lên, là Đỗ Lăng Thu gửi file bài tập qua WeChat cho hắn.

“Cảm ơn cậu nhé, Học bá!” Lâm Hành Nhạn nói xong còn không quên nhếch mép cười đắc ý một cái.

Cũng may hắn đẹp trai, mắt cong cong, miệng hơi nhếch lên, nên làm điệu bộ này không hề gợi đòn mà ngược lại còn có chút phong lưu.

Lâm Hành Nhạn vừa nghĩ có quan hệ tốt với Học bá đúng là có nhiều lợi ích, vừa cắm đầu cắm cổ làm bài trước khi hết hạn.

Hắn vừa ấn nút xong thì chuông reo, thầy giáo cũng bước vào lớp.

Đỗ Lăng Thu ngồi ở bàn đầu, thoạt nhìn có vẻ rất chăm chú nghe giảng, nhưng thực tế là đầu óc cậu để đâu đâu.

Từ năm nhất, cậu đã từng tưởng tượng không biết có một ngày Lâm Hành Nhạn sẽ đến tìm mình để mượn bài không.

Cậu đã nghĩ ra cả trăm cảnh tượng Lâm Hành Nhạn có thể mượn bài của cậu, ví dụ như chặn cậu ở một góc rồi bá đạo bắt cậu cho mượn bài chẳng hạn. Đương nhiên, đó chỉ là những ảo tưởng của cậu, nhưng dù chỉ là ảo tưởng thôi cũng khiến cậu thấy vui sướиɠ.

Chỉ là, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày điều đó lại trở thành sự thật. Dù cách mượn bài có hơi bình thường, nhưng cảm giác này còn khiến cậu vui sướиɠ gấp trăm ngàn lần, khiến trái tim Đỗ Lăng Thu cứ rộn ràng mãi không thôi.

Đầu óc cậu cứ miên man suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, hết nghĩ đến chuyện Lâm Hành Nhạn chủ động bắt chuyện với cậu, lại nghĩ đến nụ hôn khiến chân cậu bủn rủn tối qua, tai cậu nóng bừng lên, đầu óc thì ong ong chẳng nghe được gì.

Cho đến khi hết tiết, mọi người xung quanh bắt đầu đứng dậy đi lại thì Đỗ Lăng Thu mới hoàn hồn.

Đỗ Lăng Thu vốn hướng nội, thích ngồi một mình trong giờ học và cả sau giờ học nữa. Nhưng hôm nay lại có người đến gõ bàn cậu.

“Vừa nãy cảm ơn cậu nhé, Học bá.” Lâm Hành Nhạn cúi xuống, khẽ nói bên tai Đỗ Lăng Thu. Chủ yếu là vì thầy giáo vẫn còn đứng trên bục giảng giải đáp thắc mắc cho sinh viên, hắn không dám nói toạc ra chuyện chép bài.

Giọng của Lâm Hành Nhạn vốn đã trầm, nay lại còn cố tình hạ thấp hơn nữa, lại còn ghé sát vào tai Đỗ Lăng Thu mà nói, âm trầm mà lại mang theo hơi thở mát lạnh, khiến cả người Đỗ Lăng Thu tê dại.

Cảm giác này khiến Đỗ Lăng Thu nhớ lại nụ hôn tối qua, đôi mắt đào hoa lại phủ một lớp sương mù, mông lung nhìn Lâm Hành Nhạn trước mặt.

Tối qua Lâm Hành Nhạn không thấy được vẻ mặt xúc động của Đỗ Lăng Thu, hôm nay lại thấy được vẻ mặt ngẩn ngơ của cậu, đôi mắt kia mỗi khi nhìn hắn đều như cún con, khiến hắn không khỏi mềm lòng.

Sau đó, hắn thấy Đỗ Lăng Thu lục lọi trong túi, lấy ra điện thoại, mở hình xoắn ốc cho hắn xem.

Lâm Hành Nhạn: “?”

Lâm Hành Nhạn có chút ngơ ngác, hắn thật sự không hiểu nổi mạch não của Học bá, tự dưng lại “thôi miên” hắn vào giờ ra chơi thế này là có ý gì?

Vì xung quanh còn có thầy giáo và các bạn khác, Đỗ Lăng Thu không nói rõ ràng câu thôi miên, chỉ khẽ nói: “Thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi.”

Nói xong, cậu thu dọn cặp sách rồi ngang nhiên đi ra khỏi cửa trước mặt thầy giáo.

Lâm Hành Nhạn trợn mắt há mồm nhìn theo, thầm nghĩ Học bá đúng là Học bá, hắn không có gan như cậu, nên đành lén lút thu dọn đồ đạc rồi chuồn ra bằng cửa sau.

Nếu không phải đang bị “thôi miên”, Lâm Hành Nhạn đã muốn trêu chọc cậu một phen rồi, hóa ra Học bá cũng biết trốn học cơ đấy.

Tiếc là hiện tại hắn đang phải giả vờ như mình bị thôi miên, nên cố gắng giữ im lặng, lẽo đẽo đi theo sau Đỗ Lăng Thu.

Bọn họ đi từ tầng hai lên tầng bốn, Đỗ Lăng Thu tìm một phòng học trống rồi dẫn Lâm Hành Nhạn vào.

“Tôi xem trước rồi, giờ này sẽ không có ai đến đây cả. Với lại tiết vừa rồi điểm danh rồi, cho nên tiết sau sẽ không điểm nữa đâu.”

Đỗ Lăng Thu vừa như đang giải thích với Lâm Hành Nhạn, lại vừa như đang thuyết phục chính mình.

Phải nói là, Lâm Hành Nhạn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn đặt cặp lên bàn.

Vì đã từng hôn nhau rồi, cho nên chàng trai ngây thơ Lâm Hành Nhạn cũng đã mở ra một cánh cửa mới, hắn bắt đầu mong chờ được Học bá “thôi miên”, muốn được nếm lại cái cảm giác rung động ấy.

Mở đầu vẫn là câu “Cậu rất thích tôi, sẽ làm mọi thứ vì tôi” quen thuộc, ngay sau đó, Đỗ Lăng Thu ngồi lên bàn, run giọng nói:

“Đẩy tôi ngã ra bàn đi…”

Lâm Hành Nhạn không biết Đỗ Lăng Thu muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đẩy vai cậu, để cậu nằm xuống bàn.

Sau đó, Lâm Hành Nhạn thấy mặt Học bá đỏ bừng như trái cà chua chín, đôi mắt đào hoa ngập nước kia trông lại càng thêm mông lung, ánh mắt cậu nhìn hắn có thể dùng từ ẩn ý đưa tình để hình dung.

Lâm Hành Nhạn không hề ghét cái ánh mắt này, ngược lại, nó khiến tim hắn ngứa ngáy, một cảm xúc xa lạ nảy sinh từ tận đáy lòng, khiến hắn không khỏi nghẹn thở.

Đỗ Lăng Thu thì khẩn trương đến mức sắp ngất đến nơi, có rất nhiều chuyện trong tưởng tượng thì dễ như ăn kẹo, nhưng khi thật sự làm thì lại khiến tim cậu đập thình thịch không ngừng.

Lâm Hành Nhạn tuy không phải dân thể ȶᏂασ, nhưng cao đến 1m92, lại còn thích vận động, cho nên khỏe hơn Đỗ Lăng Thu tưởng tượng rất nhiều.

Khi hắn cúi xuống nhìn cậu, cái cảm giác áp bức ấy khiến Đỗ Lăng Thu vừa muốn bỏ chạy, lại vừa muốn phó mặc bản thân cho đối phương, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Đỗ Lăng Thu nằm trên bàn, thở dốc một hồi lâu mới nhắm mắt nói: “Hôn, hôn tai tôi đi.”

Lâm Hành Nhạn khựng lại, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để hôn môi rồi, ai ngờ hôm nay Học bá lại chơi không theo bài.

Nhưng hắn cũng không từ chối, hôn môi còn làm rồi, hôn tai thì có gì khó, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên vành tai Đỗ Lăng Thu một cái.

“Ưm…” Đỗ Lăng Thu khẽ rên lên.

Từ lúc Lâm Hành Nhạn nói chuyện bên tai cậu, cậu đã luôn tự hỏi sẽ như thế nào nếu được hắn hôn lên tai.

Cảm giác này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cậu tưởng tượng, khi hơi thở mát lạnh phả vào tai, rồi đôi môi ấm nóng chạm vào vành tai, cả người Đỗ Lăng Thu mềm nhũn ra.

Lâm Hành Nhạn dù gì cũng là sinh viên của trường A, biết suy một ra ba, hắn dùng những kỹ thuật hôn đã học được tối qua để mυ"ŧ mát vành tai Đỗ Lăng Thu.

Đầu tiên là dùng môi vẽ lên hình dáng của tai, rồi dùng lưỡi liếʍ vành tai nhạy cảm nhất, rất nhanh, cả người Đỗ Lăng Thu run lên, khẽ rêи ɾỉ rồi rụt cổ lại.

“Ưm, ngứa quá, ư ư…”

Lâm Hành Nhạn cũng không biết mình bị làm sao, nghe cái giọng mèo kêu của Đỗ Lăng Thu, một ngọn lửa bỗng bùng lên trong lòng hắn. Hắn không còn thỏa mãn với việc hôn nữa, mà ngậm lấy dái tai cậu rồi khẽ cắn.

Đỗ Lăng Thu run rẩy không ngừng, cậu rụt cổ lại như muốn trốn tránh nụ hôn của Lâm Hành Nhạn, nhưng hai tay lại ôm chặt lấy cổ hắn, không muốn hắn rời đi.

Tiếng thở của cả hai dần trở nên dồn dập, động tác của Lâm Hành Nhạn cũng ngày càng vội vàng, cho đến khi bên tai Đỗ Lăng Thu toàn là những âm thanh “chóc chóc”, tai cậu bị liếʍ đến mức như muốn tan chảy ra thì cậu mới yếu ớt kêu dừng lại.

“Không, ư, không được, dừng lại…”

“Ha… ha…”

Lâm Hành Nhạn cũng đang thở dốc, hắn nhìn xuống Học bá đang bị hắn hôn đến mềm nhũn cả người, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt có chút nguy hiểm.

Đỗ Lăng Thu đương nhiên cũng thấy được ánh mắt ấy của Lâm Hành Nhạn, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, đó là biểu cảm mà ngay cả trong giấc mơ cậu cũng không dám nghĩ tới, vừa đáng sợ, lại vừa khiến cậu thấy gợi cảm chết người.

Chỗ giữa hai chân Đỗ Lăng Thu đã ướt đẫm, khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Đây mới chỉ là buổi sáng, buổi chiều còn phải đi học, Đỗ Lăng Thu thầm nghĩ không nên làm chuyện gì quá đáng hơn nữa, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Lâm Hành Nhạn, cậu lại vô thức nói ra điều mình mong muốn.

“Sờ người tôi đi…” Mặt Đỗ Lăng Thu đỏ bừng, tay cậu run rẩy vén áo lên, để lộ làn da trắng nõn: “Sờ ngực tôi, rồi hôn tôi đi…”

“Ừm.” Lâm Hành Nhạn đáp một tiếng, vừa luồn tay vào trong áo thì đã cúi xuống hôn môi Đỗ Lăng Thu.

Vì đã có kinh nghiệm từ trước, cho nên nụ hôn này diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều, môi hai người dán chặt vào nhau, thân mật đến mức không còn một khe hở.

Lưỡi của Lâm Hành Nhạn luồn vào trong miệng Đỗ Lăng Thu, nhẹ nhàng lướt qua vòm họng nhạy cảm, khiến cả người Đỗ Lăng Thu mềm nhũn, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Đỗ Lăng Thu nằm trên bàn, Lâm Hành Nhạn liền chen người vào giữa hai chân cậu, mặc kệ tiếng kêu nhỏ của cậu, cả hai tay đều luồn vào trong áo cậu.

Làn da mịn màng khiến Lâm Hành Nhạn thích thú vuốt ve, Đỗ Lăng Thu không có cơ bụng, nhưng cũng không có mỡ thừa.

Bàn tay Lâm Hành Nhạn đã ấm lên, lần mò lên đến ngực Đỗ Lăng Thu, hắn vô thức bóp một cái, cái cảm giác mềm mại và đàn hồi khiến hắn ngẩn người.

Cảm giác này không giống cơ ngực của đàn ông, mà cũng không căng tròn như ngực phụ nữ, khi nắm lại thì tạo thành một cục nhỏ mềm mềm, còn cái đầu ti thì lại cứng cứng.

Chuyện gì thế này, sờ vào cũng thích đấy chứ… Lâm Hành Nhạn nghĩ thầm, rồi càng ra sức xoa nắn.

Còn ở bên dưới hắn, Đỗ Lăng Thu bị hắn vừa hôn vừa bóp ngực thì khó chịu vặn vẹo cả người, hai má ửng hồng.

Đỗ Lăng Thu cuối cùng cũng hiểu được câu tự vả vào mặt mình là có ý gì. Cơ thể cậu đã hưng phấn đến mức không chịu nổi nữa rồi, rất muốn kêu dừng lại, nhưng Lâm Hành Nhạn lại dùng môi bịt chặt miệng cậu, khiến cậu không thể nói thành lời.

“Ưm! Ô, ô, ư ư…!”

Những tiếng rêи ɾỉ kịch liệt phát ra từ cổ họng Đỗ Lăng Thu, chỉ hôn thôi đã khiến cậu kích động đến nghẹt thở, cái cảm giác đầu vυ" mẫn cảm bị lòng bàn tay xoa nắn còn khiến cậu tê dại như điện giật, thỉnh thoảng lại co giật một cái.

Chỗ đó của Đỗ Lăng Thu đã sớm cương cứng, cứng đến mức như muốn bắn ra. Nhưng ít nhất cậu còn có thể nhịn được, còn cái lỗ nhỏ phía dưới thì hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, ướt đẫm chảy ra rất nhiều nước.

Hai chân cậu còn bị Lâm Hành Nhạn dùng đùi ép chặt, qυầи ɭóŧ đã sớm ướt sũng, thậm chí cả quần ngoài cũng bị ướt theo.

Đỗ Lăng Thu trước đây còn muốn để Lâm Hành Nhạn muốn làm gì thì làm, bây giờ hắn làm thật thì cậu lại không chịu nổi.

Cậu dùng hai tay ấn lên ngực mình, muốn ngăn Lâm Hành Nhạn xoa loạn trong áo, nhưng toàn thân cậu đã rã rời, động tác đẩy ra cũng yếu ớt như đang mời gọi, chẳng có tác dụng gì.

“Ư, ư ư, không, ư ư, ư ư!”

Cho đến khi một cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến, Đỗ Lăng Thu cuối cùng cũng không nhịn được mà bắn ra, cổ họng cậu phát ra một tiếng rêи ɾỉ kịch liệt chưa từng có, Lâm Hành Nhạn lúc này mới thở hồng hộc ngừng lại, kéo cả hai ra xa.

Lâm Hành Nhạn cúi xuống nhìn, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Học bá ửng hồng, mắt nhắm nghiền, hàng mi run rẩy như cánh bướm sắp bay.

Môi cậu hơi hé mở, phát ra tiếng thở dốc dồn dập, giữa hai cánh môi còn vương một sợi chỉ bạc, bị Lâm Hành Nhạn đưa tay lau đi.

Còn về phần thân thể cậu, áo đã bị vén lên đến dưới ngực, để lộ phần bụng trắng nõn.

Bụng cậu đang phập phồng lên xuống, nửa thân dưới thì run rẩy dữ dội, chỗ giữa hai chân thì có màu đậm hơn, như thể bị ướt một mảng.

Lâm Hành Nhạn không nghĩ nhiều, chỉ cho là Đỗ Lăng Thu không nhịn được nên bắn ra. Thật ra thì hắn cũng đang rất khó chịu, vật cứng rắn của hắn đang cọ vào giữa hai chân Đỗ Lăng Thu, ngay đúng cái chỗ bị ướt kia.

Hắn vô thức ưỡn eo lên, dùng cái vật đang cương cứng của mình cọ vào giữa hai chân Học bá, và thấy cả người Học bá bỗng run lên.

“Ư ư! Không được!”

Đỗ Lăng Thu phản ứng quá khích khiến Lâm Hành Nhạn khựng lại, hắn cố gắng lùi lại một bước, để cơ thể mình bình tĩnh lại.

Khoảng năm phút sau, cả hai mới dần lấy lại lý trí. Lâm Hành Nhạn còn chưa kịp nói gì thì Đỗ Lăng Thu đã đột nhiên lấy điện thoại ra.

“Quên, ư ư, quên chuyện vừa rồi đi, rồi, ha, rời khỏi đây…”

Lại là cái kiểu ăn xong chùi mép đuổi người kinh điển này, Lâm Hành Nhạn hết cách, đành ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.

Chỉ là, trước khi đeo cặp rời đi, hắn vẫn quay lại nhìn Đỗ Lăng Thu đang ngồi trên bàn ôm lấy nửa thân dưới.

Đợi đến khi ra khỏi phòng học, Lâm Hành Nhạn mới tìm một góc khuất ngồi xổm xuống, che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình, trong đầu toàn là vẻ mặt khi lên đỉnh của Học bá.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc