“Dao phi nương nương…” Thịnh Tuyết Tản muốn đánh thức Lô Vãn đồng thời đánh thức chính mình.
Lô Vãn đã hạ quyết tâm nếu làm phải làm tới cùng, hôm nay một là nàng chiếm được sự che chở của hắn, hai lạ bị hắn đánh chết. Tóm lại Lô Vãn muốn chiếm được chút gì đó từ trên người hắn. Nàng cũng không biết vì sao bản thân lại quyết tâm kéo Thịnh Tuyết Tản về phe mình, vốn hắn cũng không nợ nàng. Có lẽ là trong lúc nàng khó khăn, sự thiên vị của Thịnh Tuyết Tản khiến nàng sinh ra tâm tư muốn ở bên cạnh hắn. Trên lưng nàng đeo quá nhiều thứ, thế gian này không có bất cứ cái gì thuộc về riêng nàng, cho nên khi nàng gặp Thịnh Tuyết Tản cũng mang nhiều tâm tư như mình mới nổi lên lòng đồng cảm, mà có lẽ cũng không chỉ có mỗi đồng cảm.
Lô Vãn cởi hắn áo ra, bàn tay bên trong nội y của nàng giống như hóa đá không dám cử động một chút nào. Chẳng qua Lô Vàn nào có chịu buông tha, nàng cầm tay Thịnh Tuyết Tản để hắn vuốt ve trên thân thể mình, cuối cùng, Lô Vãn đán tay hắn trước ngực: “Thịnh đốc chúc, ngươi cúi đầu nhìn ta đi.”
Thịnh Tuyết Tản vừa cúi đầu đã nhìn thấy da thịt trắng nõn trơn mềm của Lô Vãn, trên đôi bồng đào căng tròn của nàng có vài vệt đỏ xinh đẹp mê người hệt như nơi bí ẩn của nàng. Hắn không chống lại được dụ hoặc, vươn tay sờ ngực Lô Vãn. Còn nàng, thấy bản thân đã đạt được mục đích thì vòng hai tay ôm lấy hắn khiến cho cơ thể càng dán sát vào hơn.
Màn giường rũ xuống, trên người Lô Vãn không một mảnh vải. Trên mặt đất từ chỗ bàn ghế tới trên giường rải rác quần áo của nàng. Thịnh Tuyết Tản cởi áo trước để lộ ra nửa người trên cường tráng với những đường cơ bắp nổi bật và phần eo hoàn mỹ. Lúc hắn cúi người nhìn nàng cũng ưu nhã hệt như động vật họ mèo.
“Ngươi chớ có hối hận.” Giọng Thịnh Tuyết Tản nặng nề.
“Tuyệt đối không hối hận.” Lô Vãn vươn tay luồn vào mái tóc Thịnh Tuyết Tản, hắn cúi người trao cho nạng một nụ hôn sâu say đắm.
Tay hắn bắt đầu thăm dò dần xuống dưới, Lô Vãn có phần lo lắng, cơ chân nàng cứng ngắc. Thịnh Tuyết Tản vỗ lên đùi nàng ý bảo Lô Vãn thả lỏng ra, sau đó hắn thò tay tiến sâu vào trong sờ tới trước của huyệt của nàng.
Hoa huyệt xấu hổ co rút lại, hắn không đâm thẳng hai ngón tay vào như trước đó mà lại vuốt ve bên ngoài liên tục, ngoài ra hắn còn không quên hạt ngọc màu đỏ hơi nhô lên kia khiến Lô Vãn thở dốc liên tục, bên dưới nước chảy tràn lan.
“Ngươi xem ngươi này.” Bản tính Thịnh Tuyết Tản có phần xấu xa, tuy hắn bị Lô Vãn dụ dỗ nhưng bây giờ hắn đã tìm lại được sân nhà của mình.
Hai ngón tay hắn dính đầy dịch nhờn trong suốt, hiển nhiên là dâm thủy do Lô Vãn chảy ra.
Thịnh Tuyết Tản từ tốn liếʍ sạch chất lỏng trên hai đầu ngón tay ngay trước mặt Lô Vãn. Cho dù nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần thì vẫn bị hình ảnh này làm cho xấu hổ đỏ mặt, ai ngờ lại khiến cho bản thân càng thêm quyến rũ động lòng người.
Nàng sao chơi được với Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản liếʍ xong thì đưa ngón tay vào trong miệng nàng ý bảo nàng mau liếʍ. Lô Vãn thuận theo há miệng ra liếʍ đầu ngón tay của hắn, đầu lưỡi nàng đảo quanh từng ngón tay một. Thịnh Tuyết Tản đột nhiên vươn tay cắm thẳng vào trong cuống lưỡi nàng, Lô Vãn không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên làm khó mình, nhưng nàng không phản kháng mà cố gắng mở rộng miệng ra thỏa mãn hắn, chẳng mấy chốc nước bọt đã theo khóe miệng nàng chảy ra ngoài.
“Thịnh đô đốc.” Lô Vãn không biết bản thân mình muốn gì, chẳng qua nàng càm thấy mình cần thứ gì đó nên lập tức nũng nịu gọi hắn.