Thịnh Tuyết Tản buông tha cho suy nghĩ tiếp tục chơi hư miệng nàng, hắn lại đưa tay xuống dưới một lần nữa.
Hắn không có dươиɠ ѵậŧ, theo ý không nên nảy sinh du͙© vọиɠ mới đúng, chẳng qua khi hắn đối diện với thân thể mê người và đôi mắt cầu xin của Lô Vạn thì trong người vẫn nảy sinh một luồng lửa nóng thiêu cháy từng tấc da thịt hắn từ trong ra ngoài, khiến cho hắn phát cuồng. Hắn chỉ có thể dựa gần vào Lô Vãn thì mới cảm thấy dễ chịu sảng khoái.
Bên dưới Lô Vãn đã ướt đầm, Thịnh Tuyết Tản đưa một ngón tay tiến vào, tuy có hơi nhỏ hẹp nhưng cũng không khó khăn lắm. Móng tay được cắt cẩn thận vẽ ra vài đường vên trong huyệt thịt, Lô Vãn nào đã hưởng qua loại tư vị này, nàng không biết bản thân thoải mái hay là khó chịu chỉ có thể rêи ɾỉ cầm lấy bàn tay còn lại của hắn, đưa lên miệng hôn lấy hôn để.
Thịnh Tuyết Tản chờ cho Lô Vãn quen dần thì lại đưa thêm một ngón tay nữa vào, hai ngón tay hắn ở bên trong không ngừng quấy đảo. Sau một lúc, khi đầu ngón tay hắn chạm vào một chỗ bí ẩn nào đó tiếng kêu của Lô Vãn đột nhiên thay đổi trở lên càng thêm quyến rũ, nàng khẩn cầu mà gọi tên hắn.
Ngón tay Thịnh Tuyết Tản tăng tốc độ ra vào, mỗi lần đi ngang qua chỗ kia hắn sẽ cố ý bấm một cái, lần nào cũng đụng trúng điểm mẫn cảm của Lô Vãn.
Mới đầu Lô Vãn còn xấu hổ muốn khép chân lại, chẳng qua bây giờ nàng đã sớm chìm trong bể tình, còn cố ý gấp chân lại mở ra tiện cho Thịnh Tuyết Tản ra vào.
Khi cả người Lô Vãn run lên, nàng vươn tay muốn đẩy hắn ra thì Thịnh Tuyết Tản đột nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng. Tiếng thét của Lô Vãn bị hắn nuốt mất, đầu lưỡi nàng cũng bị hắn lôi kéo hòa quyện với môi răng.
Sau cơn run rẩy, Thịnh Tuyết Tản cảm thấy có một luồng ấm áp dội thẳng xuống đầu ngón tay. Hắn giơ tay lên cho Lô Vãn nhìn xem: “Ngươi xem này, chảy tới cả khuỷu tay rồi toàn là của ngươi hết.
Hốc mắt Lô Vãn đỏ ứng, nàng thở hổn hển vùi mặt vào cánh tay hắn không muốn nghe những lời cợt nhả ấy.
Yêu tinh quyến rũ lại biến thành kẻ đáng thương, Thịnh Tuyết Tản sao có thể chống cự được. Hắn đưa tay đỡ lấy mông nàng ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Thuốc bột ngươi dùng trước kia ta tìm được hai túi trong tẩm cung ngươi.” Thịnh Tuyết Tản mở miệng: “Buổi tối ngươi cứ tiếp tục dùng.”
Lô Vãn biết rõ bản thân được cứu rồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thịnh Tuyết Tản, gương mặt hắn vô cùng tuấn tú vốn mang vẻ sáng láng của thiếu niên ai ngờ lại bị hắn bày ra bộ dạng thâm trầm suốt cả ngày, bởi vậy mà dung mạo cũng chẳng lộ ra ngoài được đến ba phần. Chỉ có hiện giờ, hai người ôm nhau không hề phòng bị, Lô Vãn cẩn thận quan sát hắn mới phát hiện thái giám khiến cho bao người phỉ nhổ này còn có phần xinh đẹp.
Hơn nữa hắn còn cứu nàng, vốn Lô Vãn định đánh cược một phen được ăn cả ngã về không, nàng không ngờ rằng Thịnh Tuyết Tản lại có thể đỡ nàng đứng vững giữa cơn sóng lớn để nàng có thể tiếp tục tiến lên.
Đây có phải là sự cứu rỗi dành cho nàng không? Hắn là ánh sáng mà Lô Vãn tự mình tìm được, cho dù có thế nào nàng thề sẽ không buông tay.
Tới chập tối Thịnh Tuyết Tản đưa Lô Vãn về cung, Lê Nô đã đứng trước của cung chờ nàng.
Lô Vãn quay đầu nhìn Thịnh Tuyết Tản, hắn giải thích nói: “Nàng ấy vẫn luôn theo dõi ta, sau khi bị người bắt lại thì lại nhất quyết không chịu nói gì. Sau này ta mới biết nàng là tỳ nữ của ngươi.”
Lô Vãn biết Lê Nô trung thành lại không biết nàng ấy đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, nàng quay lại nhìn Lê Nô.