Lý Cảnh Hòa hạ lệnh cho Thịnh Tuyết Tản tối nay đưa Lô Vãn hồi cung. Lý Hoán Vĩ ở bên cạnh tức tới giậm chân, chẳng qua Lý Cảnh Hòa không tin, một vương gia không quyền không thế như ông ta cũng chẳng thể làm gì. Quả thật độc phấn của Lô Vãn có tác dụng mê hoặc thần chí của con người, Lý Cảnh Hòa sớm đã nghiện rồi, mấy ngày nay ông ta không nhịn thấy nàng cả người không khỏi trở nên bồn chồn bứt rứt. Cho dù Lý Cảnh Hòa biết trước là vực sâu thì cũng vẫn muốn tiến lên.
“Chuyện ta hứa đã làm được rồi, ngươi mau thu dọn đồ đạc hồi cung thôi.” Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuyết Tản bước vào trong phòng Lô Vãn suốt bao nhiêu ngày qua.
Lô Vãn: “Ta thỉnh cầu đại nhân dẫn ta hồi cung bao giờ thế?” Nàng nói xong thì nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo Thịnh Tuyết Tản. Để che dấu tội trạng, Lô Vãn sớm đã tiêu hủy hết tất cả độc phấn và thuốc mê, nếu như bây giờ nàng về cung, tất nhiên sẽ phải đối mắt với cảnh hoan lạc hàng đêm. Lô Vãn không thể chấp nhận được việc mình phải ủy thân cho kẻ thù giết cha giết mẹ, nàng thà nương tựa vào một tên hoạn quan còn hơn.
Thịnh Tuyết Tản cau mày: “Nương nương có ý gì? Ước muốn của nương nương không phải tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý hay sao?”” Đây là kết luận hợp lý nhất mà hắn có thể đúc kết ra sau vào đêm suy nghĩ.
“Không phải.” Lô Vãn có hơi nôn nóng, nàng không muốn phải tiếp tục nịnh hót lấy lòng Lý Cảnh Hòa nữa. Lô Vãn đứng thẳng dậy tiến sát lại gần Thịnh Tuyết Tản, dáng người hắn cao gầy, Lô Vãn chỉ cao tới bả vai hắn. Nàng vươn hai tay vòng qua cổ hắn, hơi thở phả vào trên cổ Thịnh Tuyết Tản: “Ta không muốn những thứ đó, ta chỉ muốn đại nhân thương ta.”
Giọng nàng du dương mà lại chua xót, nếu như thay bằng nam tử bình thường có lẽ sớm đã đầu hàng rồi, thế nhưng ai bảo Thịnh Tuyết Thản lại là hoạn quan, du͙© vọиɠ của hắn giống như cũng bị cắt đi cùng với thứ bên dưới kia. Trước đây ở Vân Điền, Lô Vãn có nghe cung nhân nói qua hoạn quan trong kinh đô đều là những kẻ không có nhân tính.
Chẳng qua hiện giờ Lô Vãn cũng không còn đường để đi, nàng chỉ có thể đánh cược Thịnh Tuyết Tản hạ thủ lưu tình với mình không đẩy nàng đi trong lúc dầu sôi lửa bỏng này.
Thịnh Tuyết Tản muốn kéo tay nàng ra, Lô Vãn lại càng ôm chặt hơn, hai tai nàng đan vào nhau phía sau cổ hắn. Lô Vãn kiếng chân cố hết sức dựa vào người hắn, theo từng nhịn thở, cơ thể mềm mại của nàng càng ngày càng kề sát với quan phục thô cứng của hắn.
Thịnh Tuyết Thản không nỡ đẩy nàng ra, bước đầu tiên đã sai dẫn tới càng ngày càng sai. Đáng nhẽ lúc nghiệm thân hắn không nên mềm lòng với nàng.
Oán hận trong lòng hắn hoàn toàn tan biến hết khi bờ môi của Lô Vãn chạm vào. Môi Lô Vãn mềm mịn dán chặt vào môi hắn, nàng ngây ngô liếʍ láp.
“Thịnh đô đốc…” Lô Vãn rất biết cách lợi dụng ưu thế của mình, tuy hôn môi nhưng nàng không hề nhắm mắt lại, Thịnh Tuyết Tản cũng vậy, thoạt nhìn qua có vẻ Lô Vãn là người nôn nóng hơn, nhưng thực chất kẻ nôn nóng là chính bản thân hắn. Thịnh Tuyết Tản biết rõ nếu hắn sa vào thì chỉ có con đường vạn kiếp bất phục.
“Thịnh đô đốc…” Lô Vãn lại gọi một tiếng, nàng to gan duỗi tay cầm tay Thịnh Tuyết Tản nhét vào trong vạt áo của mình, ngón tay lạnh như băng của hắn lướt nhẹ qua da thịt nàng khiến Lô Vãn run lên từng đợt: “Tay Thịnh đô đốc lạnh thật đó.”
Lý trí của Thịnh Tuyết Tản sắp hoàn toàn sụp đổ, bên ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ, khó có được một ngày thời tiết dễ chịu như hôm nay. Mà hắn, ở ngay trong Tây Xương âm lãnh, đối diện với nữ nhân xinh đẹp như yêu tinh sắp bị ngọn lửa trong lòng mình thiêu cháy.