Màn đêm buông xuống,Tiêu lão tiên sinh lại không đưuo75c.
Tiêu Tử Uý và Hạ Vũ Thần một chút cũng không rời canh giữ bên giường chờ ông trở lại.
“Bác sĩ Hứa, ba tôi ông ấy. . . . . .” Tiêu Tử Uý lo lắng hỏi.
Bác sĩ Hứa thở dài,bất đắc dĩ lắc đầu, “Không còn thời gian,một lát nếu ông ấy có thể tỉnh lại,phải nghe ông ấy nói,đừng cùng ông ấy cãi vả.”
“Nếu. . . . . . Bất tỉnh không dậy thì sao?” Đây là chuyện trong lòng hắn sợ nhất.
“Vậy thì ——”
Giống như nghe được tiếng gọi của bọn họ,Tiêu lão tiên sinh vào lúc này chậm rãi mở mắt,vẻ mặt tỉnh táo lạ thường,sắc mặt phiếm đỏ,một chút cũng không giống gương mặt bị bệnh nặng,rõ ràng cho thấy dấu hiệu hồi quang phản chiếu .
Bác sĩ Hứa vỗ lên vai Tiêu Tử Uý, “Nắm chặc cơ hội!” Sau đó ông rời khỏi gian phòng.
“Tử Úy.”
“Con ở chỗ này.” Tiêu Tử Uý quỳ gối bên giường,cầm bàn tay bố mình.
“Vũ Thần.”
“Tiêu bá bá.” Hạ Vũ Thần cũng đi tới đầu giường,cầm một tay khác của ông.
“Ta không còn thời gian.” Ông thở hổn hển.
“Bố,đừng nói như vậy!” Tiêu Tử Uý kích động nói.
“Sức khỏe của mình ta biết rõ,để cho ta nói hết ——” Ông ho khụ khụ, một hơi thiếu chút nữa thở gấp không ra hơi.
“Bố ——”
“Từng ấy năm qua,bố con chúng ta chưa từng bình tâm tĩnh khí nói chuyện,không nghĩ tới sẽ gặp ở tình trạng này. . . . . .”
“Bố,bố đừng nói nữa,chờ bố khỏe hơn,muốn giáo huấn con thế nào thì thế ấy,được không?” Tiêu Tử Uý mắt ngấn nước,miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười khó coi.
“Hiện tại không nói,sau này sẽ không còn cơ hội.” Ông đem tất cả lực siết chặt tay con trai, “Đây là lần cuối cùng,con phải để cho ông già này càm ràm vài câu.”
“Tử Úy,Vũ Thần,sau khi ta chết,tất cả tài sản đều giao cho các con xử lý,muốn bán hay muốn quyên từ thiện,tùy các con xử trí.” Tiêu lão tiên sinh dặn dò.
“Bố,yên tâm đi,con sẽ xử lý thận trọng .” Hắn gật đầu.
Tiêu lão tiên sinh chuyển hướng sang Hạ Vũ Thần.”Vũ Thần,ta đây không có gì con trai ta giao cho cháu ta mới yên tâm,tính tình của nó vừa nóng vừa tùy hứng, con nên bao dung nó nhiều hơn.”
Hạ Vũ Thần gật đầu,nước mắt rơi như mưa.
“Tử Úy,con phải chăm sóc Vũ Thần thật tốt,con bé là cô gái tốt.” Hắn đặt tay hai người chung một chỗ.
“Con sẽ dùng cả cuộc đời này yêu cô,bảo vệ cô ấy.” Tiêu Tử Uý nhìn Hạ Vũ Thần,hứa hẹn nói.
“Đáng tiếc,ta không thấy được hôn lễ của của các con cùng cháu của ta.” Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất đời này của ông.
“Bố ——”
“Tử Úy,con cứ đi theo lý tưởng của mình!Con không cần về công ty làm chuyện con không thích,bố sẽ không ép con.Con thích lĩnh vực nghệ thuật vậy thì sáng tạo thuộc tia sáng thuộc về con,cố gắng phát huy.”
“Con biết,con nhất định làm được.”
Khúc mắc nhiều năm rốt cuộc được hóa giải,nhưng lại dưới tình huống sinh ly tử biệt.
“Ta —— có thể. . . . . . Yên tâm.” Nói xong tay ông cũng trượt xuống,ánh mắt chậm rãi nhắm lại.
“Bố,bố!” Tiêu Tử Uý lớn tiếng khóc la.
Hạ Vũ Thần ôm lấy hắn,sợ hắn quá mức kích động sẽ làm bị thương đến mình.”Bác Tiêu ra đi rất an tâm.”
“Không —— không —— anh còn có rất nhiều lời muốn nói với bố!” Hắn lung tay thân thể nằm bất động trên giường, “Bố,bố hãy tỉnh lại,con đang ở đây,bố hãy mở mắt nhìn con!”
“Tử Úy, đừng như vậy.” Cô căn bản không thể làm hắn nhúc nhích.
Tiêu Tử Uý kéo tay bố đánh vào trên mặt mình, “Bố,bố hãy đánh con!”
“Tử Úy.Anh bình tĩnh một chút.”
“Đây đều là lỗi của anh.” Lúc này,hắn đã rơi lệ đầy mặt. Tại sao? Tại sao phải đợi đến lúc này,hắn mới đồng ý để xuống kiêu ngạo cùng cố chấp của mình? Mà tất cả đã không còn kịp.
“Không,đây không phải là lỗi của anh,đây chỉ là ông trời đã an bài.” Cô giữ mặt hắn,bình tĩnh nói: “Quan trọng nhất hai người rốt cục”Giảng hòa” không phải sao? Bác Tiêu ở trên trời sẽ rất vui vẻ.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên là thật.”
Sau tang lễ của Tiêu lão tiên sinh,Hà luật sư tiếp nhận tuyên bố di chúc của Tiêu lão tiên sinh trước khi qua đời đã lập.
“Tử Úy,Tiêu lão đem toàn bộ cổ phần công ty và động sản,bất động sản cũng đều chuyển cho cậu,cậu có quyền xử lý tất cả.” Hà luật sư đem văn kiện di chúc Tiêu lão tiên sinh đã ký tên trả lại cho Tiêu Tử Uý.”Còn nữa,Tiêu lão có gửi một phần quỹ,là để dành cho Hạ ŧıểυ thư .” Hắn đem một … phần giấy tờ khác giao cho Hạ Vũ Thần.
“Tôi?” Hạ Vũ Thần không hiểu ra sao.
“Cái gì? !” Tiêu Mỹ Châu lên tiếng ồn ào, “Hà luật sư,ông nhất định nhìn lầm rồi,anh hai tôi vì con hồ ly tinh này thành lập quỹ gì đó? Tại sao có thể? Tôi không tin!”
“Chu phu nhân,xin yên lặng nghe ta nói xong.” Hà luật sư vẻ mặt chán ghét nhìn về phía cô,hơn nữa bắt đầu giải thích, “Khoản quỹ này thật ra có điều kiện,nhất định phải sau khi Hạ ŧıểυ thư gả cho Tử Úy sinh được con nối dòng cho Tiêu gia mới có thể dùng.”
“Cho nên số tiền kia chẳng khác gì cho đứa con tương lai của Vũ Thần?” Tiêu Tử Uý hỏi.
“Đúng vậy,đây là lòng tốt của ông Tiêu.”
“Vậy chúng ta thì sao? Cậu có nói để lại cho chúng tôi bao nhiêu tiền không?Cổ phiếu? Phòng ốc?” Chu Bá Tinh không kịp đợi Hà luật sư tuyết bố giải thích từng mục,đã tự mình đi đến hỏi phần trước.
“Thật xin lỗi,hoàn toàn không có.” Hà luật sư từ trong tay Chu Bá Tinh đoạt lại tất cả giấy tờ,lạnh lùng nói.
“Hoàn toàn không có? ! Có ý gì? Ông tốt nhất giải thích rõ cho ta !” Tiêu Mỹ Châu hung dữ vỗ mạnh bàn.
Bà đã gọi hắn một tiếng anh hai bao nhiêu năm,hôm nay hắn nhấc hai chân,thậm chí ngay cả một đồng tiền cũng không cho bà,lòng dạ thật ác độc!
“Ý chính là,trong di chúc Tiêu lão hoàn toàn không có nhắc đến tên hai vị,theo luật pháp quy định,các ngươi không thể lấy được bất kỳ vật gì ông Tiêu để lại.” Hà luật sư giải quyết tất cả nói.
“Ông nói cho chúng ta biết,cậu một đồng tiền cũng không để lại cho chúng ta sao?” Chu Bá Tinh cuối cùng đành lên tiếng hỏi.
“Không sai.” Hiện tại Hà luật sư rốt cục hiểu tại sao Tiêu lão tiên sinh không để lại cho hai người này bất kỳ vật gì. Mẹ con bọn họ thật lòng tham không đáy.
“Làm sao có thể? ! Anh hai của tôi sẽ không vô tình đến một đồng cũng không cho tôi!” Tiêu Mỹ Châu chỉ tay ra,ánh mắt sắc bén trừng sang Hạ Vũ Thần,thất khống hét to “Nhất định là cô đã động vào di chúc! Ta mặc kệ,ta muốn một phần tài sản của ta!Hà luật sư,ông nói với con hồ ly tinh này mau nhả tiền ra ,nếu không sẽ sống không tốt!” Bà nói lời độc ác.
“Bác,mời nói chuyện khách khí một chút!” Tiêu Tử Uý cũng nổi đóa. Nếu không phải Vũ Thần ngồi bên cạnh ngăn cản,hắn đã sớm đuổi hai mẹ con tham tiền kia ra ngoài.
“Khách khí? Ta đối với các ngươi đã đủ khách khí,ai không biết các ngươi nhân lúc anh hai ta bị bệnh qua lại.Cậu nha! Thế mà bị đồ đĩ này mê hoặc,nói không chừng anh hai bị nó hại chết.” Tiêu Mỹ Châu bắt đầu nói lung tung