“Ngươi nói nhảm,ta lập tức gọi cảnh sát .” Tiêu lão tiên sinh giận đến cả người run rẩy.Mặc dù ông muốn tác hợp Tử Úy cùng Vũ Thần,nhưng ông không cho phép có người nói xấu danh dự của bọn họ.
“Đúng! Anh hai,hiện tại báo cảnh sát tới gỡ mặt nạ của con hồ ly tinh Hạ Vũ Thần,tưởng qua được mắt của em sao,không có cửa đâu!” Tiêu Mỹ Châu còn đắc ý từ cho là đúng.
“Theo cháu thấy phải bắt anh họ đến đối chất,nếu không cô ta sẽ không thừa nhận.” Chu Bá Tinh còn nói thêm.
“Nói đúng! Đi tìm Tử Úy đến!”
“Đi ra ngoài!” Tiêu lão tiên sinh thở gấp không ra hơi,sắc mặt trắng bệch,tay run rẩy.”Cút ra ngoài cho ta!”
“Anh hai,anh làm sao nữa?”
“Đừng,để cho ta. . . . . . Nhìn thấy —— các ngươi!” Khó khăn nói xong, sắc mặt của ông cũng chuyển sang xanh mét,không ngừng thở gấp.
“Mẹ,cậu không phải đang tái phát bệnh chứ?”
“Mẹ làm sao biết,mẹ cũng không phải là bác sĩ!”
“Nhưng chúng ta còn chưa có được tiền đây!”
Lúc này, Hạ Vũ Thần vọt vào.”Xảy ra chuyện gì?”Cô không nên để cho Tiêu bá bá một mình đối mặt hai mẹ con kia.
Tiêu lão tiên sinh vươn bàn tay run rẩy về phía cô,giống như có lời muốn nói.
Hạ Vũ Thần vội vàng cầm tay hắn.”Đừng nói chuyện,trước mau uống thuốc.” Cô lấy ra bịt thuốc luôn đem bên người cho ông uống,hơn nữa lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Hứa.
“Bác sĩ Hứa,mời ngài lập tức tới ngay,Tiêu bá bá lại tái phát, rất nghiêm trọng. . . . . . Ừ, tốt, tôi biết rồi.”
Ý thức được đã gây tai họa Tiêu Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh lập tức kẹp cái đuôi bỏ trốn.
“Bác sĩ . . . . .” Hạ Vũ Thần đứng trước giường,một tấc cũng không rời.
Bác sĩ Hứa bận rộn cấp cứu Tiêu lão tiên sinh nằm trên giường bệnh.
“Tình huống không khả quan.” Bác sĩ Hứa lắc đầu.
“Vậy——”
“Bệnh tình Tiêu lão vô cùng không ổn định,rất suy yếu,sợ rằng kéo dài không được bao lâu.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Tốt nên báo cho Tử Uý,nếu muộn sợ không kịp nữa.”
“Tại sao có thể như vậy? Không nên như vậy.” Hạ Vũ Thần khổ sở khóc lên.
“Đừng khóc,cô đã sớm biết kết quả không phải sao? Hiện tại chúng ta chỉ có thể tận lực.” Bác sĩ Hứa vỗ vai an ủi cô.
“Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh.” Y tá nói.
“Ông Tiêu!”
“Tiêu bá bá!”
Tiêu lão tiên sinh mở hai mắt ra,cố hết sức giơ bàn tay đang truyền nước biển, “Bác sĩ,ta có ít lời cần nói với Vũ Thần.”
“Đừng nói quá nhiều,ngày bây giờ cần nghỉ ngơi.” Bác sĩ Hứa quan tâm nói: “Ta ở bên ngoài.”
“Bác Tiêu,bác sĩ nói ngài cần nghỉ ngơi nhiều,có lời gì chờ ngài bình phục rồi hẳn nói.”Cô không phải đang an ủi ông,cô thật lòng cầu mong ông khỏe mạnh.
“Sức khỏe của ta ta tự mình biết,ta không được.” Hắn yếu ớt nói.
” Bác Tiêu . . . . . .” Nước mắt của cô lại chảy xuống.
“Đừng khóc,cô bé ngoan,đây là đoạn đường mỗi người đều phải trải qua,ta một chút cũng không sợ.”Ông thở dài, “Chẳng qua chưa hoàn thành được tâm nguyện.”
“Tâm nguyện gì.”
“Chính là được Tử Uý tha thứ.”
Ông đột nhiên ho lên,ngay cả máu cũng ho ra ngoài,nhưng Hạ Vũ Thần không dám đem vết máu dính trên giấy để cho ông nhìn,cười vứt xuống thùng rác.
“Nó và ta đấu nhau cũng hơn mười năm,ta hi vọng nó có thể tha thứ tất cả những gì ta đã làm,ban đầu ta chỉ . . . . . Ta chỉ muốn tốt cho hắn!”
“Hắn hiểu tất cả,hắn vẫn rất thương yêu ngài,chẳng không mở miệng nói mà thôi.”
“Thằng nhóc kia giống ta điểm này.”Ông cảm giác rất an ủi mỉm cười, “Mặc dù tính tình Tử Uý không tốt,bất quá lòng dạ hiền lành,cháu phải thông cảm cho nó, bao dung nó.”
“Cháu biết.”
“Ta tiếc nuối nhất chính là không thấy được hai người đám cưới.” Ông biết được mình không thể chờ đến ngày đó.
“Tiêu bá bá,ngài sẽ được, chỉ cần ngài khỏe lại!”
“Ta nghĩ đã đến lúc,chúng ta đem mọi chuyện nói cho Tử Uý nghe,đừng để cho nó hiểu lầm con,ta mới có thể yên tâm đi.” Về chuyện kết hôn chắc làm nó khổ sở bấy lâu nay.
Lúc này,cửa phòng khép hờ bị đẩy ra,đứng ngoài cửa chính là ——
“Tử Úy!”
Hạ Vũ Thần đi tới bên Tiêu Tử Uý.
Hắn ngồi trên ghế sa lon sát cửa sổ,đem mặt chôn trong lòng bàn tay.
“Anh biết rồi?” Cô đến gần hắn.
“Là bác sĩ Hứa bảo chị Dung gọi điện đến phòng làm việc báo anh biết,nói lão gia ngã bệnh,muốn anh nhanh trở về. Anh còn tưởng rằng chỉ bị chút bệnh,không nghĩ tới lại là. . . . . . Ung thư gan thời kì cuối.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô,trên mặt còn mang theo hai hàng nước mắt, “Em tại sao không nói sớm cho anh biết?”
“Bác Tiêu không muốn để anh biết,cũng không cho em nhắc tới.” Có rất nhiều lần cô muốn nói nhưng đến khóe miệng lại phải nuốt vào.
“Nếu như ông ấy chịu sớm nói cho anh biết,anh sẽ. . . . . . sẽ không để hắn thương tâm như vậy .” Hắn hết sức ảo não nói.
Hạ Vũ Thần đau lòng ôm lấy vai hắn, “Đây không phải lỗi của anh,không ai biết bệnh tình bác Tiêu đột nhiên chuyển xấu .” Bệnh Ung thư rất khó đoán chính xác.
“Đều do anh! Là anh làm cho ông ấy thấ vọng,không muốn sống thêm nữa.” Mà hắn phải thừa nhận bản thân đau lòng.
“Không phải như thế.”
“Vậy em nói cho anh biết nên làm thế nào?” Hắn khổ sở nói.
“Bệnh bác Tiêu vốn rất nguy hiểm,tùy thời đều có thể. . . . . . rời đi,cho nên ông ấy mới muốn em giả làm vị hôn thê của ông,hơn nữa công bố tin tức chúng tôi kết hôn, mục đích là. . . . . .”
“Muốn anh về nhà.” Hắn nói tiếp thay cô
Hạ Vũ Thần gật đầu.
“Mà anh thật bị mù nhìn không thấy việc đã ràng thế,anh thật khốn kiếp!” Hai tay siết lại hắn tự đánh vào đầu mình.
“Không!Anh không phải.” Cô giữ chặt bàn tay đang tự làm tổn thương mình,dịu dàng nói cho hắn biết, “Anh là đứa con vừa hiền lành vừa hiếu thuận,hơn nữa còn là người tốt.” Cô ôm lấy mặt hắn,dịu dàng hôn lên làn nước mắt.
“Thật sao?”
“Đúng vậy.” Cô vừa nói vừa in nhẹ nụ hôn lên môi hắn “Anh là người đàn ông em yêu nhất.”
Tiêu Tử Uý ôm chặt lấy cô,giống như người rơi vào biển cả cố gắng ôm lấy khúc gỗ
“Ôm chặt em đi,Tử Úy,đừng buông tay.” Cô tựa vào trong ngực hắn chia xẻ nhiệt độ trên người hắn,lắng nghe tim đập của hắn.
“Sẽ không,anh vĩnh viễn cũng không buông tay.”
Cúi đầu xuống,khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô,từng chút từng chút nhẹ mυ"ŧ,sau đó lưỡi hắn nhanh chóng lẽn vào,trêu chọc,dụ dỗ lưỡi cô cùng hắn triền miên, hắn mυ"ŧ lấy đầu lưỡi linh hoạt của cô,uống cạn mật ngọt trong miệng cô. . . . . .
…….
Sau đó, hai người ôm chặt nhau,ai cũng không muốn buông ra đối phương trước.
“Lấy anh đi! Vũ Thần.” Giọng nói trầm thấp của hắn từ đỉnh đầu cô truyền đến, nghe có chút không thành thật.
“Ách?” Cô cảm thấy kinh ngạc. Kết hôn?
“Không phải vì hoàn thành tâm nguyện của bố,mà bởi vì anh yêu em.” Hắn yêu say đắm vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của cô.”Anh không thể không có em,nhất là khoảng thời gian bố anh bị bệnh,anh mới hiểu rõ hơn thế sự vô thường,anh không muốn mất đi người mình yêu nữa.” Hiện tại hắn mới phải biết gái gì nên”Nắm ngay lập tức” .
“Tử Úy. . . . . .” Trong lòng cô tràn đầy cảm động.
“Không nói lời nào anh sẽ cho em đã đồng ý!”
“Ghét!Cũng không cho em thời gian suy nghĩ!” Cô hờn dỗi đấm nhẹ lên ngực hắn.
“Được! Cho em suy nghĩ ba giây đồng hồ.”
“Tiêu Tử Uý!”
“Được hoặc không được, cũng phải cho anh một đáp án.” Hắn rất chân thành nói.
“Vậy anh phải nói thêm một lần nữa.”
“Nói gì? Gả cho anh?”
“Không phải là câu kế tiếp.” Cô cười lắc đầu.
Không trêu chọc cô nữa,hắn trút tất cả yêu thương,dịu dàng nói với cô: “Anh yêu em.”