Bác,coi như tôi nể trọng trưởng bối,lần này không so đo với dì,nhưng đừng để cho tôi nghe được dì nói bất kỳ câu nào nhục nhã Vũ Thần,nếu không tôi không tiếc bỏ tiền kiện dì tội phỉ báng,Hà luật sư còn ở nơi này,tôi sẽ mời ông ấy làm chứng.” Tiêu Tử Uý cũng không phải dễ trêu . “Cậu còn coi tôi là dì cậu sao? Như vậy nói chuyện với ta? !” Tiêu Mỹ Châu khuôn mặt màu trắng gần như vặn vẹo.
“Anh họ,đừng như vậy nha,có chuyện gì từ từ nói.” Chu Bá Tinh còn tự cho là đúng muốn thay mặt giảng hòa.
“Không có gì hay để nói,từ nay về sau,Chu gia các người không liên quan đến Tiêu gia chúng ta.” Hắn đã quyết định.
“Tử Úy,Cậu thật tàn nhẫn,còn dám nói lời này!” Tiêu Mỹ Châu không thể tin được nó dám đoạn tuyệt quan hệ với bà.
“Là dì ép tôi,đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người.” Hi vọng từ nay về sau,hắn và Vũ Thần có thể bình tĩnh sống.
“Xin mời, Chu phu nhân, Chu tiên sinh.” Hà luật sư thay mặt hắn nói.
Tiêu Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh vô cùng bất đắc dĩ đứng lên.
Trước khi rời đi,bà oán hận nguyền rủa bọn họ, “Các ngươi là gian phu dâm phụ,đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi đã làm chuyện tốt gì.Ta sẽ đi kiện các người,đồng mưu hại chết cha mình,đoạt gia sản cậy mạnh cưới mẹ kế !”
Tiêu Mỹ Châu đưa theo con trai rời khỏi phòng luật sư Hà.
“Tử Úy. . . . . .” Hạ Vũ Thần lo lắng nhìn hắn.
“Đừng để ý tới bà ta,anh sẽ không bị bà ấy quật ngã .” Hắn cầm tay cô.
“Ừ.” Cô cầm ngược lại tay hắn.
“Hà luật sư,cổ quyền công ty,ta nghĩ ủy thác anh tìm người có hứng thú kinh doanh để bán,điều kiện đầu tiên là không thể giải tán công ty,đó là tâm huyết cả đời cha ta.” Tiêu Tử Uý nói.
“Đúng vậy,tôi biết.”
“Sau khi bán,tôi muốn dùng một nữa quyên cho hội từ thiện,một nửa khác tôi hi vọng lấy danh nghĩa bố tôi thành lập một quỹ dành cho học sinh,giúp những đứa bé gia cảnh nghèo khó không thể đi học.”
“Đây không phải chuyện có ý nghĩa bình thường,tôi nghĩ nếu Tiêu lão ở dưới đất có biết,nhất định cũng sẽ rất đồng ý phương pháp xử lý của anh.”Hà luật sư gật đầu khen ngợi.
Tiêu Tử Uý cười khổ, “Hi vọng như thế.”
Không phải là hắn bất hiếu,mà hắn thật không hứng thú với công việc làm ăn,không bằng tặng cho người có năng lực tiếp tục kinh doanh,hơn nữa phát dương quang đại,còn đỡ hơn bại trong tay hắn!
“Thật xin lỗi,tôi có yêu cầu quá đáng, có thể xin nghe ta nói,chỉ cần một chút cũng được.” Lẳng lặng ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thần đột nhiên lên tiếng.
“Vũ Thần?”
“Hạ ŧıểυ thư xin nói.”
“Về phòng óc,”Di viên” có thể không bán không?”
“Vũ Thần,tại sao em. . . . . .anh chưa nói muốn bán!” Hắn làm sao có thể bán đi”Di Viên” .Nơi chứa đầy hồi ức của mẹ và bố hắn,với lại đó cũng là nơi hắn gặp Vũ Thần,hắn cả đời cũng không quên đều này.
“Bởi vì”Di Viên” có ý nghĩa quan trọng với em.” Trên mặt cô mang theo nụ cười nhạt,một tay phủ lên bụng mình, “Em hy vọng con chúng ta có thể lớn lên ở nơi đó.”
Tiêu Tử Uý kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt rất buồn cười.”Em nói,em. . . . . . mang thai?”
Hạ Vũ Thần gật đầu, “Ngày hôm qua em đã đến bệnh viện kiểm tra,bảo bối của chúng ta đã có sáu tuần.”
“Wow! Thật tốt quá, anh muốn làm cha!” Tiêu Tử Uý cao hứng nhảy lên.
Con! Hắn và Vũ Thần đã có con,điều này thật quá tuyệt vời!
“Chúc mừng hai người!” Hà luật sư chúc mừng bọn họ, “Về chuyện phòng óc quyền xử lý vẫn thuộc về các người,hiện tại,ta phải giúp hai người chuẩn bị giấy tờ.”
“Giấy tờ?”
“Kết hôn!”
Bởi vì ứng với tập tục,chịu tang trong trăm ngày có thể kết hôn,nếu không phải chờ thêm ba năm mới có thể bàn về kết hôn.
Vì suy nghĩ cho đứa con trong bụng Hạ Vũ Thần,Tiêu Tử Uý lập tức làm giấy kết hôn,cũng không thể để cô không có danh phận gì đi theo hắn,hắn cũng không muốn con của hắn trở thành con riêng.
Cho nên bọn họ chỉ tới làm giấy chứng nhận,chứ không tổ chức tiệc đãi khách.
Hai người một thân trang phục thoải mái,tay trong tay đi ra khỏi tòa án.
“Thực xin lỗi không thể cho em một hôn lễ ra dáng,ngay cả áo cưới cũng không có,thậm chí cũng không chụp hình kết hôn, mà anh còn là nhiếp ảnh gia đây!” Tiêu Tử Uý tự giễu nói
Hạ Vũ Thần đưa tay lên môi hắn hắn, “Em cái gì cũng không muốn, chỉ cần có anh là đủ rồi.”
“Còn có ŧıểυ bảo bối chúng ta.” Hắn cười ôm cô vào trong ngực. Từ nay về sau,cô chính là vợ của Tiêu Tử Uý này!
“Ừ,còn có cục cưng chúng ta.” Cô vỗ nhẹ lên bụng, mỉm cười hạnh phúc .
“Đáng tiếc bố nhìn không thấy.” Đây là tiếc nuối của hắn cũng là tiếc nuối của ba hắn .
“Biết,ba ba ở trên sẽ thấy chúng ta một nhà ba người sống vui vẻ,ông ấy sẽ vĩnh viễn sống trong lòng chúng ta,cùng chúng ta ở chung một chỗ,ông ấy sẽ không cô đơn .” Cô không phải đang an ủi hắn,cô rất tin .
“Không sai,chúng ta sẽ sinh một tá ŧıểυ mao đầu cùng ŧıểυ bướng bỉnh,để em không nhàn rỗi!” Thật một ý kiến hay làm sao?
“Anh điên ư?” Hạ Vũ Thần cười cười đẩy hắn, “Một tá? Anh xem em là heo mẹ sao? Nuôi trẻ cần rất nhiều tiền!”
“Yên tâm,mặc dù anh rất nghèo,nhưng anh sẽ cố gắng làm việc,tuyệt sẽ không để bà xã heo cùng ŧıểυ Trư ăn đói mặc rách,anh lấy đầu anh bảo đảm!”
“Anh mới là ông xã heo!” Mặc dù hắn nói những lời đó gống như đang nói giỡn nhưng cô vẫn cảm động rơi nước mắt,mặc cho hắn làm sao an ủi hoặc đùa bỡn trêu chọc cô, nước mắt cũng ngăn không được.
Cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn ôm cô vào trong ngực để cô khóc cho đã.
“Anh yêu em,bà xã.”
“Em cũng yêu anh,ông xã.”
Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh,đón nhận tương lai tốt đẹp sắp tới.