Chiều đó, Kant và Bison đến trường của Babe. Vừa đến nơi, hai người liền đi thẳng đến phòng kỷ luật. Bên trong, có Babe với một thầy giáo nam mập mạp của phòng kỷ luật, cùng phụ huynh và những người đã đánh nhau với Babe.
Bison nhướn mày. Cậu lập tức nhận ra em trai của Kant là ai. Hai anh em trông rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, giống hệt nhau. Babe ngồi trên ghế, đầu cúi xuống, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ thách thức. Mặc dù môi đã bị rách, gò má bầm tím, mắt sưng húp, và mày trái rỉ máu, cậu vẫn không hề có dấu hiệu nhượng bộ. Bison liếc nhìn đối thủ của Babe, người có vẻ cũng bị thương nặng. Cậu ta thì được bố mẹ lo lắng, trong khi Babe ngồi đó một mình.
Kant vội vã chạy đến, nắm lấy vai em trai. Babe ngước nhìn Kant và gật đầu, tỏ ý rằng cậu không bị thương quá nặng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Kant hỏi giáo viên phụ trách. Nhưng người trả lời đầu tiên lại là mẹ của đối phương, trông bà ta hệt như một bà dì thích xen vào chuyện người khác.
“Em trai cậu đã gây rối với con trai tôi! Rõ ràng là bọn trẻ ngày này không được nuôi dạy tử tế, cả hai anh em cậu đều là nỗi thất vọng.”
Thôi nào, bà già…
Bison nhướn mày khi thấy Kant siết chặt tay trên vai em trai mình. Lời sỉ nhục đó nhắm vào cả hai anh em, nhưng cũng gián tiếp nhắm vào cậu, bởi cậu cũng lớn lên mà không có cha mẹ dìu dắt.
"Tôi hỏi giáo viên, chứ không phải bà", Kant nhanh nhảu đáp trả. Môi người phụ nữ giật giật vì bực bội, bà ta chỉ tay vào mặt anh, hét lên giận dữ.
“Thật thiếu tôn trọng người lớn!”
Bison hít một hơi thật sâu, tay cậu ngứa ngáy, nhưng cậu đang tự nhắc nhở mình rằng đây không phải là chuyện của cậu. Vị giáo viên kỷ luật đứng sững người, bị đe dọa bởi đối phương đông hơn. Bison nghi ngờ rằng giáo viên có thể sẽ thiên vị phía bên kia.
Kant phớt lờ họ. Thầy giáo vẫn im lặng, còn người phụ nữ thì cứ hét lên, nên anh quay sang em trai để tìm câu trả lời.
“Nói cho anh biết đi, Babe. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Họ bắt nạt Knot, nên em mới đánh họ.”
“Vậy Knot bây giờ ở đâu?”
“Cậu ấy không liên quan.”
“Vậy là em đang bảo vệ bạn.”
Giọng Kant trầm thấp, như đang mắng mỏ, nhưng thái độ điềm tĩnh của Babe cho Bison biết Kant không hề tức giận. Bản thân cậu cũng có anh, Bison có thể thấy được Babe và Kant thân thiết đến mức nào.
“Thưa thầy, tôi không thể chấp nhận việc con trai tôi phải học chung lớp với những đứa trẻ như thế này, bây giờ chỉ là gây rối nhưng biết đâu được, ngày mai này thằng bé lại đi giết người! Phải đuổi học nó và phải gọi cảnh sát đến.”
"Thưa bà, chúng ta hãy cố gắng giữ bình tĩnh nhé", thầy giáo xen vào.
"Thầy phải đuổi học nó!" người phụ nữ khăng khăng. “Anh nó là một tên trộm, còn em trai thì đánh người. Danh tiếng của trường đang bị đe dọa đấy. Hai anh em này là tội phạm!”
Phòng kỷ luật chìm vào im lặng. Babe định lao vào người phụ nữ, nhưng Kant đã giữ chặt cậu lại. Dù Bison chỉ đứng nhìn, nhưng cậu vẫn cảm thấy bị xúc phạm một cách kỳ lạ bởi những lời buộc tội. Cậu thấy một trong những đối thủ của Babe đang nhếch mép cười, rõ ràng trước đó đã thêu dệt một câu chuyện hoàn toàn khác cho mẹ mình. Tệ hại ngay từ khi còn nhỏ, Bison giận dữ nghĩ.
Vẫn cẩn trọng như mọi khi, Bison nhìn rõ điều mà người khác thường bỏ qua: những kẻ đối đầu với Babe gian xảo đến mức nào và thầy giáo có vẻ thiên vị ra sao. Thật bất công, và cơn giận của Bison đã bùng lên thay cho hai anh em. Cần phải có ai đó trừng trị những kẻ thô lỗ này.
"Cẩn thận lời nói đi bà già. Bà gọi ai là kẻ cắp?" Bison lên tiếng. "Cậu gọi ai là 'bà già'? Và cậu là ai?" Bà ta vặn lại.
"Có lẽ tôi là cha của Babe," Bison lạnh lùng đáp. “Và nếu bà buộc tội ai đó là kẻ trộm mà không có bằng chứng, tôi có thể kiện bà vì tội phỉ báng.”
“Ờ... người ta nói người này trước đây là tội phạm!”
"Vậy những lời đồn này có đáng tin không? Cho tôi xem bằng chứng đi." Người phụ nữ khó chịu im lặng, bị đe dọa bởi thái độ cứng rắn của Bison. Kant và Babe vẫn nhìn chằm chằm vào Bison, ấn tượng trước sự táo bạo của cậu khi đứng lên bảo vệ họ. Khi người phụ nữ im lặng, Bison hướng ánh mắt về phía đứa trẻ đang cười nhếch mép, bước về phía cậu ta với vẻ đe dọa. Vốn đã được tôi luyện để không sợ hãi bất kỳ ai, Bison có một vẻ ngoài uy nghiêm bẩm sinh và thói quen kiểm soát mọi chuyện.
"Này nhóc, kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện đi. Thực sự đã xảy ra chuyện gì?" Bison yêu cầu. “Em đã kể hết mọi chuyện với thầy giáo rồi”, cậu bé trả lời, giọng run run.
"Được rồi..." Bison quay sang giáo viên. “Vậy, kết quả thế nào, thưa thầy? Babe có thực sự đã làm điều gì đó quá tệ đến mức đáng bị đuổi học vì làm tổn hại đến danh tiếng của trường không?”
Giáo viên ngập ngừng, rõ ràng là bị bất ngờ. Vì chưa có cuộc điều tra nào được thực hiện và ông ta chỉ nghe được từ một phía của câu chuyện. Ánh mắt dữ dội của Bison càng làm tăng thêm áp lực.
"Trường có camera an ninh không?" Bison gặng hỏi. “Chúng ta hãy kiểm tra đoạn phim. Như vậy sẽ dễ dàng giải quyết chuyện này, thầy nghĩ có đúng không?"
Những người phản đối Babe bắt đầu tỏ vẻ lo lắng. Kant, Bison và thầy giáo đều có thể nhìn ra qua phản ứng của họ. Chỉ có người phụ nữ hay xen vào chuyện người khác vẫn không hiểu gì.
“Được đó, mang đoạn phim ra đây”, bà ta gắt lên. “Nếu thằng bé mồ côi đó có tội thì phải đuổi học nó đi!”
"Vậy nếu con trai bà có lỗi thì sao?" Bison thách thức, nhướn mày đầy khiêu khích. “Nó có nên quỳ xuống xin lỗi không? Bà có muốn cược vụ này không?”
Con trai bà kéo tay áo bà lẩm bẩm: "Mẹ... Mẹ…", bằng giọng nhỏ nhẹ, đầy lo lắng. Đến lúc này bà mới bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sợ sự việc ngày càng đi xa, thầy giáo đã can thiệp. “Mọi người hãy bình tĩnh. Hãy giải quyết chuyện này trong hòa bình nhé”, ông nói.
Nhưng người phụ nữ nhận ra mình đang mất lợi thế, nhanh chóng đổi giọng. “Không cần phải làm vậy. Thôi hãy quên chuyện hôm nay đi. Con trai… mình về nhà thôi.”
"Không cần phải học ở đây nữa!" người phụ nữ quát, giật tay con trai rồi đùng đùng bỏ đi. Ngay khi kẻ cầm đầu bỏ đi, các phụ huynh khác cũng nhanh chóng làm theo, vừa lo lắng vừa xấu hổ. Bison đứng chống nạnh, nhìn chằm chằm vào giáo viên kỷ luật.
Người giáo viên tỏ ra không thoải mái khi đối mặt với Bison, cuối cùng hỏi: “Ừm... Cậu còn gì nữa không?”
"Thầy thật sự để chuyện này kết thúc dễ dàng như vậy sao?" Bison thách thức. "Vậy... Cậu muốn tôi phải làm gì bây giờ?" vị giáo viên lắp bắp.
"Lẽ ra thầy nên điều tra kỹ lưỡng trước khi triệu tập phụ huynh", Bison nói chắc nịch. “Và quan trọng hơn, thầy không nên bỏ qua những vấn đề được gọi là 'nhỏ nhặt' như nạn bắt nạt họcó sinh.”
Kant gật đầu đồng ý và nói thêm, “Babe kể với chúng tôi rằng bọn trẻ đó bắt nạt bạn của em ấy. Kể cả khi người lớn nghĩ đó là chuyện nhỏ nhặt, chuyện đó vẫn có thể để lại những vết thương lòng. Thầy không nên nhắm mắt làm ngơ.”
Giáo viên tái mặt, cười yếu ớt lo lắng, nhưng Babe lên tiếng, khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn đối với thầy giáo.
“Thầy ấy sẽ không giúp chúng ta đâu”, Babe lạnh lùng nói. “Chính ông ta là người tung tin đồn rằng anh trai em là một tên trộm. Không chỉ vậy, ông ta còn nói xấu em và Knot là một cặp đồng tính. Bọn đó không dám động đến em vì em sẽ đánh trả, nhưng chúng lại trêu chọc Knot vì cậu ấy không dám đánh trả.”
Mặt thầy giáo tái mét. Nụ cười của Kant càng lúc càng lạnh lẽo, Bison nhìn khắp phòng và phát hiện có một camera an ninh. Không chút do dự, cậu tiến lại gần và rút thẻ nhớ ra, sẵn sàng kiểm tra xem đã có chuyện gì đã xảy ra trước khi cậu và Kant đến.
Khuôn mặt giáo viên tái mét kinh hãi khi Bison tiến lại gần camera an ninh. Trong cơn hoảng loạn, thầy giáo quỳ xuống và túm lấy chân Bison, van nài tuyệt vọng. “Làm ơn... đừng kiểm tra nữa!”
Vẻ mặt Kant méo xệch vì ghê tởm. "Cái quái gì thế... mày đã làm gì khiếm nhã với bọn trẻ à?" anh hỏi trong kinh hãi. Những gì trong đoạn phim còn tệ hơn họ dự đoán: bằng chứng rõ ràng cho thấy tên giáo viên là một kẻ đồi trụy, hắn ta đã quấy rối học sinh. Babe cũng tỏ ra ghê tởm không kém, phẫn nộ trước sự đạo đức giả của một kẻ hay phán xét người khác.
Bison đưa đoạn video cho Kant, rồi Kant vội vã quay sang Bison. “Cậu có biết cảnh sát nào đáng tin cậy có thể xử lý vụ án này không?”
Mắt Bison nheo lại. Tội phạm hiếm khi tin tưởng cảnh sát, nhưng Kant lại nói như thể có quen biết những cảnh sát đáng tin cậy. Điều này làm dấy lên nghi ngờ về mối quan hệ của Kant, ám chỉ rằng anh có thể có liên quan đến lực lượng thực thi pháp luật nhiều hơn những gì anh thể hiện.
Kant ngước mắt lên nhìn Bison, vẻ nghi ngờ trong đôi mắt mèo của Bison tan biến. Kant đáp lại bằng một nụ cười chân thành.
“Cảm ơn. Nếu hôm nay em không đến, anh cũng không biết phải làm gì nữa.”
"Không có gì đâu," Bison đáp. "Vậy kế hoạch tiếp theo là gì?" Cậu hất văng thầy giáo bằng một cú đá mạnh, thậm chí không thèm liếc nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Kant hít một hơi thật sâu rồi quay sang Babe. "Về nhà xử lý vết thương của em đi. Hãy quên cái trường này và không cần phải học ở đây nữa. Còn tên giáo viên đáng ghét kia..." Anh trừng mắt nhìn gã đàn ông thảm hại nằm trên sàn. “Chuẩn bị tinh thần đón nhận hậu quả đi. Sự nghiệp của mày tiêu đời rồi.”
“Ai sẽ để cho cậu làm thế chứ!”
Tên giáo viên loạng choạng đứng dậy tỏ vẻ hung dữ, chuẩn bị lao vào Bison, người nhỏ con và ở gần hơn. Nhưng trước khi hắn kịp chạm đến, đôi chân dài của Kant đã vung mạnh, tung một cú đá khiến tên giáo viên văng ngược về phía sau.
“Đừng động vào người của tôi”, Kant cảnh báo, giọng nói đầy sự bảo vệ.
Bison, người đã sẵn sàng rút một con dao giấu kín trong người mình, nhưng cậu đã cất nó lại, cậu thực sự cảm động trước hành động bảo vệ của Kant.
“Cảm ơn, Kant”, Bison chân thành nói. Người thợ xăm chỉ gật đầu, nhận lấy lời cảm ơn. Sau đó, anh quay lại và dẫn Babe ra khỏi văn phòng, giục em trai mình nhanh chóng rời đi. Bison liếc nhìn vị giáo viên đang rên rỉ nằm trên sàn, thầm nghĩ, may mà ông không phải đối mặt với con dao của tôi.
Chẳng bao lâu sau, Bison bối rối khi thấy mình bị lôi đến nhà Kant. Sau khi rời trường của Babe, cậu được đẩy vào ghế phụ trên xe của Kant, cùng với Babe ngồi ở ghế sau. Suốt chặng đường, hai anh em trò chuyện về vụ việc vừa xảy ra, và Bison liên tục nghe về một cậu bé khác tên là Knot, dường như cũng dính líu vào vụ rắc rối.
"Thế giữa em và Knot có chuyện gì vậy?" Kant hỏi cộc lốc. “Hình như mấy thằng khốn đó đang trêu chọc em à?”
Beb thở dài. "Chúng em chỉ là bạn thôi, thật đó? Chỉ vậy thôi." "Ồ, vậy là em không thể thoát khỏi vùng bạn bè à?" Kant trêu chọc.
"Ôi... làm ơn, đừng nhắc lại nữa," Babe rên rỉ.
Bison khẽ nhếch mép, hiểu ra. Vậy ra Babe thực sự có hứng thú với chuyện này. Không phải trẻ con à, cậu nghĩ với vẻ thích thú. Babe khoanh tay, vẻ mặt bực bội. Nếu liếc qua gương chiếu hậu, cậu sẽ thấy ánh mắt Babe đảo qua đảo lại giữa Kant và Bison, rõ ràng là khó chịu vì bị Kant ghẹo.
Bison hơi dịch người, tay đặt trên tay nắm cửa, nhưng câu hỏi bất ngờ của Kant khiến cậu đứng im. Cậu quay lại nhìn Kant, vẻ mặt anh nghiêm túc, thậm chí có chút yếu đuối.
"Em có ghét anh vì anh từng là tội phạm không?" Kant hỏi, giọng anh trầm, có chút không chắc chắn mà anh hiếm khi thể hiện.
Bison dừng lại một chút, đôi mắt đen của cậu khóa chặt vào Kant. Cậu có thể thấy sự quan tâm chân thành ẩn sau vẻ ngoài cứng rắn ấy. Suy cho cùng, một người như Kant mà lại nhắc đến chuyện này, hẳn là nó có ý nghĩa hơn những gì anh đang thể hiện.
"Không." Cuối cùng Bison cũng trả lời. “Em không ghét anh. Ai cũng có quá khứ. Điều đó không có nghĩa là chúng định nghĩa con người anh hiện tại.”
Vai Kant thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn dò xét, như thể muốn đọc sâu hơn câu trả lời của Bison. "Kể cả khi anh làm điều xấu?" anh nhấn mạnh, như muốn nghe thêm điều gì đó.
Môi Bison cong lên thành một nụ cười nhẹ. “Ý em là, em cũng đâu phải thánh nhân, đúng không? Vậy nên, điều đó không thay đổi cách em nhìn nhận anh.”
Kant ngừng lại, nghiền ngẫm từng lời. Sau đó, vẻ ngoài cứng rắn của anh tan biến và một nụ cười chân thành hiện lên, một nụ cười mà Bison không thể phớt lờ.
"Cảm ơn." Kant lẩm bẩm, câu câu cảm ơn từ tận đáy lòng. Để phá vỡ bầu không khí, Kant nói thêm “Nhưng anh phải nhanh tay hơn thằng ranh Babe kia thôi, để nó tưởng rằng nó quyến rũ hơn anh.”
Bison cười khúc khích, tháo dây an toàn. “Ừ, ừ, em ra ngoài đây”, cậu nói, bước ra khỏi xe, cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước một chút. “Nhưng chuyện đó là thật à?”
“Đúng vậy. Anh có tiền án. Anh đã từng trộm xe để bán kiếm tiền nuôi bản thân và em trai.”
“Còn bây giờ?”
“Anh không làm nghề đó nữa. Bây giờ anh chỉ là tên thợ xăm, kiếm sống lương thiện.”
Bison im lặng một lúc, thở dài qua môi.
“Thật tốt khi anh đã thay đổi cuộc sống của mình. Em hiểu. Đôi khi, chúng ta biết rõ điềuđó là sai, chúng ta vẫn phải làm vì không còn lựa chọn nào khác.”
“Không đúng đâu, Bison. Chúng ta luôn có những lựa chọn trong cuộc sống. Anh đã xoay chuyển được cuộc đời mình... và em cũng vậy... Không, thực ra, ai cũng có thể.”
Bison gật đầu đồng ý. Cậu đổi chủ đề khi cuộc trò chuyện bắt đầu trở nên nặng nề.
“Chúng ta ra khỏi xe thôi? Không khí bắt đầu nóng lên rồi.”
“Sao chúng ta không thử hẹn hò nhỉ?”
“Hả...?”
“Anh nghiêm túc đấy. Anh thực sự thích em.”
Bison sững sờ. Cậu nhìn sâu vào mắt Kant. Ánh mắt của chàng thợ xăm cho thấy rõ Kant thích cậu đến nhường nào, khiến cậu chỉ cần nhìn thôi cũng đỏ mặt.
Liệu cậu có thể làm được điều này không? Liệu cậu có thể thử hẹn hò với Kant mặc dù họ chưa thực sự hiểu rõ nhau?
Liệu có bí mật gì đằng sau? Bison ghét phần ý thức luôn muốn hiểu rõ mọi thứ trong cậu.
Có thể cậu sẽ phải đặt cược cả trái tim mình, cậu nên rút lui như Fadel đã khuyên. Nhưng vì đó là anh, nên cuối cùng…
“Chúng ta thử hẹn hò đi, Kant. Em nghĩ là em cũng bắt đầu thích anh một chút rồi.”
“Có phải vì em đánh anh và để lại nhiều vết thương trên người anh không?”
"Em thực sự có thể khiến anh trông tệ hơn em trai anh nếu em muốn.”
“Được rồi, anh đầu hàng.”
“Em nên về nhà rồi. Em sẽ không làm phiền anh nữa, anh cứ ở lại với em trai anh đi.”
“Anh đang định gọi món thịt heo nướng để ăn tối với em trai. Hay là em đi cùng nhé? Ảnh cũng sẽ nói Babe mời Knot luôn, để bọn nó thoát khỏi friend zone.”
Bison do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Kant nghiêng người hôn lên má cậu một cái thật mạnh, rồi mỉm cười rạng rỡ, cảm thấy rất vui.
“Cảm giác thật tuyệt.”
Đôi mắt của Bison dường như biến thành hình trái tim vì nụ hôn trên má cậu.
Cậu nhanh chóng mở cửa xe và bước ra ngoài.
Cậu đã trải qua nhiều hơn thế này rồi, sao lại phải ngại ngùng chỉ vì một nụ hôn lên má? Tay cậu đặt lên má nơi vừa được hôn, cảm giác ấm áp vẫn còn vương vấn. Kant cũng bước ra khỏi xe và hét lớn vào nhà:
“Babe! Cuối cùng thì anh cũng thoát khỏi friend zone rồi!”
“Anh đang đùa à?”
“Anh nghiêm túc đấy! Nếu không tin thì em cứ hỏi Bison!”
Babe, người đang ở trong nhà, vội vã chạy ra để xác nhận với Bison, cậu chỉ nhún vai.
"Đúng vậy, Kant đã có người hẹn hò. Anh ấy vừa nói với rằng anh ấy sẽ đãi chúng ta món thịt lợn nướng."
Kant nhắn tin cho Style để hỏi thăm, nhưng vẻ mặt của anh lại buồn bã hơn lúc đầu.
"Sao mặt anh lại thế?" Lần này Bison là người hỏi.
“Style nói rằng cậu ấy không có cuộc hẹn nào, nhưng cậu ấy cảm thấy không khỏe vài ngày rồi và không muốn nói chuyện với Fadel chút nào.”
“À... đó là lý do tại sao em không thấy Style ở cửa hàng.”
Khi họ tiếp tục đi và nói chuyện, họ đã đến một quán mì.
Bison ngồi xuống sau khi nói cho Kant biết mình muốn ăn gì. Kant đi gọi đồ ăn, và khi ở một mình, cậu nhắn tin cho Fadel để báo cho anh biết.
Bison: Kant nói rằng Style không được khoẻ.
Cậu hy vọng Fadel sẽ trả lời rằng: “Anh quan tâm gì cậu ta chứ?”
Nhưng…
Fadel: Chẳng trách, anh đã không gặp cậu ấy nhiều ngày rồi.
Bison: Chúng ta có nên đến thăm anh ấy không?
Cậu mong đợi Fadel sẽ trả lời: “Tại sao anh phải đi?”
Một lần nữa…
Fadel: Anh sẽ đi vào buổi tối.
Bison mỉm cười nhìn màn hình điện thoại. Cậu đã tìm thấy bằng chứng cho thấy Fadel là một sinh vật sống có trái tim. Hình như bằng chứng đó có tên là Style. Hai người có vẻ rất hòa thuận. “Em cười gì thế?”
“Em nghĩ Fadel thích Style.”
“Thật à?”
“Ừ. Nếu hai người đó hẹn hò, chúng ta có nên đi chơi chung không?”
Kant mỉm cười với Bison. Nếu Style và Fadel đến với nhau, chẳng phải mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp hơn sao? Tuy nhiên, anh vẫn trả lời Bison:
“Tất nhiên rồi, nghe có vẻ vui ấy."
"Nó không chỉ vui. Em nghĩ nếu bốn chúng ta cùng nhau đi chơi, chắc chắn sẽ là một kỷ niệm tuyệt vời."
Bison mỉm cười trước hình ảnh như mơ đó, trong khi Kant thì cúi đầu, anh không thể nhìn thẳng vào mắt Bison lúc đó.