“Đó có phải là lý do khiến anh bồn chồn trong vài ngày qua không?”
Fadel thầm nghĩ khi cất điện thoại vào túi, những ngón tay luồn qua gáy. Đôi mắt sâu thẳm của anh chìm đắm trong suy nghĩ về người mà Bison vừa nhắn tin báo anh bị ốm. Thứ hai, ngày nghỉ của tiệm burger và cũng không có nhiệm vụ ám sát nào, Fadel đã đến một tỉnh lân cận để thư giãn. Anh khao khát sự bình yên và một nơi yên tĩnh, nơi thiên nhiên chuyển động chậm rãi. Tuy nhiên, sau một tuần yên tĩnh một mình, anh thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết. Mọi thứ bắt đầu trở nên quá tĩnh lặng.
Có người đã đến phá vỡ sự bình yên trong tâm hồn anh, và anh không nhận ra cảm xúc của mình nặng nề đến mức nào khi anh liên tục nghĩ về Style.
Khi đang chạy bộ buổi sớm, ánh mắt anh cứ tìm kiếm người hay nói chuyện đó. Lúc tắm rửa và thay đồ trước khi ra khỏi nhà, anh chỉ nghĩ đến đêm hôm đó. Khi lái xe hoặc đi ăn, anh luôn thầm muốn mời Style đi cùng.
“Mình thực sự đã đi xa đến thế sao? Có khi nào mình đã vô tình phải lòng một người điên rồ như Style không?”
Fadel ngừng xoa gáy nhưng vẫn tiếp tục gãi thái dương bằng đầu ngón tay, không hề ngạc nhiên khi nghĩ rằng mình có thể thích Style. Anh đã suy nghĩ về chuyện này quá nhiều lần nên không còn sốc nữa.
Tuy chưa từng nói ra, nhưng anh cũng như bao người khác, luôn tự hỏi rằng mình sẽ yêu kiểu người nào. Anh đã từng nghĩ mình sẽ gặp được một người giống mình - ngăn nắp và nghiêm túc. Nhưng dường như số phận đã trêu đùa anh, khi anh phải lòng một người có tính cách hoàn toàn khác biệt.
Chỉ cần nghĩ đến tiếng nói chuyện ồn ào, không ngừng nghỉ của Style cũng đủ khiến anh mỉm cười. Fadel hít một hơi thật sâu, nhìn quanh để lấy lại bình tĩnh, tự nhắc nhở mình đang ở đâu và đang làm gì. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy mình đang đứng trước một quán cà phê nổi tiếng ở tỉnh này, nổi tiếng với những món tráng miệng handmade. Anh đã lên kế hoạch cho chuyến đi này cả tuần chỉ để tận hưởng.
“Mình nên mua gì đó cho người bệnh”, anh nghĩ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Anh vội vã đi vào, háo hức mua một món gì đó rồi lái xe về, hy vọng sẽ không quá muộn để đến nhà Style.
Sau mười lăm phút, Fadel bước ra khỏi quán cà phê, tay ôm đầy những túi bánh ngọt.
Từ khi nhớ được, Fadel đã là một người nghiêm túc, luôn tôn trọng luật lệ. Dù vội vã đến thế nào, anh vẫn tuân thủ nghiêm ngặt tốc độ giới hạn khi lái xe.
Khi Fadel đến nhà Style thì trời đã chạng vạng. Anh đã đến tiệm sửa xe STYLE AUTO nhiều lần nên khá quen thuộc với khu vực này.
Anh đỗ xe bên hông tường nhà, một chỗ vừa đủ rộng. Mặc dù cửa hàng đã đóng cửa, nhưng cửa trước vẫn sáng đèn, và anh ta thấy một nhóm người đang uống rượu sau giờ làm. Fadel đoán họ có lẽ là nhân viên, và cha của Style có lẽ cũng ở trong số đó.
Anh nhìn quanh nhưng không thấy người mình muốn thăm, có lẽ Style đang nghỉ ngơi trong nhà. Khi đang lấy bánh ngọt từ xe ra, Fadel thấy nhóm người ngồi ở bàn đang chăm chú nhìn anh.
Fadel chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra cha của Style - trông ông ấy giống hệt cậu. Sự giống nhau đến kỳ lạ, và tính cách ồn ào, náo nhiệt dường như cũng được di truyền.
Nếu Style thực sự giống cha mình, thì ông hẳn cũng tốt bụng và vui vẻ không kém. Fadel nuốt nước bọt. Liệu ông ấy có thực sự như Style nói không?
“Này nhóc! Cậu đến đây tìm ai thế?”
“Cháu đến đây để thăm Style. Cháu nghe nói cậu ấy bị bệnh.”
Cha của Style gật đầu, nở nụ cười trên môi, mắt nheo lại khi ông nhìn kỹ chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt. Ông biết rõ con trai duy nhất của mình, Style, thích đàn ông. Nó ủ rũ suốt hai ngày rồi, có vẻ như nó đang đau khổ vì tình hơn là bệnh, vì nó không bị sốt mà chỉ nằm dưới chăn khóc thầm.
Ban đầu, ông nghĩ Style chỉ đang ra vẻ như thường lệ. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy chàng trai trẻ đẹp trai đứng trước mặt, ông đã hiểu ra mọi chuyện.
À... có lẽ chúng nó vừa cãi nhau, và giờ chàng trai lại đến đây làm lành.
Fadel không có ý định ở lại lâu nhưng trước khi anh kịp lên tiếng muốn gặp Style thì một trong những người ngồi ở bàn nhậu đã lên tiếng.
“Này, cậu là bạn của Style phải không? Tôi nhớ cậu. Cậu từng mang xe đến sửa.”
Fadel gật đầu thừa nhận, và cha của Style hỏi, “Cháu là bạn của Style à?”
"Dạ" Fadel trả lời.
“Nó đang ngủ trong phòng. Mấy hôm nay nó chỉ xuống nhà để ăn rồi lại lên. Nếu cháu muốn gặp nó thì cứ vào. Phòng nó ở tầng hai, có biển tên trên cửa. Cứ lên rồi sẽ biết đó là phòng nào.”
Fadel gật đầu lần nữa khi ông cho phép anh vào nhà. Không quên để lại một túi bánh ngọt, anh nói: “Cháu mang phần này cho cậu ấy”, rồi nhanh chóng vào nhà và lên cầu thang để tìm phòng của Style.
Đúng như lời ông nói, vừa lên đến tầng hai, anh đã dễ dàng nhận ra phòng ngủ của Style. Ngoài tấm biển tên, trên cửa còn dán đầy poster của các ban nhạc rock và phim ảnh nổi tiếng.
Fadel gõ cửa phòng Style mà không nói gì. Giọng nói từ bên trong vọng ra: “Ai đó? Bố hả? Vào đi!”
Đó là một lời mời bất cẩn, vì cậu thậm chí còn không biết ai đang ở ngoài cửa.
Fadel đảo mắt trước sự thiếu thận trọng của Style nhưng vẫn xoay nắm cửa và nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Fadel sải những bước dài vào phòng, và khi đóng sầm cửa lại, anh cũng tiện tay khoá cửa.
Style nằm nghiêng trên giường, quay mặt vào trong, chăn chỉ kéo lên đến eo. Fadel cau mày nhìn bóng người cao lớn đang nằm đó một cách yếu đuối.
Cảm giác tội lỗi dâng trào khi anh nghĩ mình có thể là nguyên nhân khiến Style cảm thấy không khỏe. Hít một hơi thật sâu, anh đặt túi bánh ngọt lên chiếc bàn trống.
Phòng của Style khá bừa bộn - đồ đạc vứt lung tung, nhưng không cảm thấy bẩn thỉu hay nhếch nhác. "Cậu thực sự không khỏe hả?" Fadel hỏi, giọng đầy lo lắng. Anh chắc chắn mình chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu đó của bản thân trước đây.
Dáng người trên giường cứng đờ khi nghe thấy giọng nói của Fadel. Style đang khóc, nước mắt ướt đẫm mặt cho đến khi giọng nói ai đó cất lên. Dĩ nhiên, cậu nhận ra giọng nói của Fadel, cậu không thể nào quên được hình ảnh Fadel kể từ đêm đó, khiến cậu gần như phát điên.
Tự mình gặm nhắm nỗi thất vọng khiến cậu rơi nước mắt. Dù cậu đã tự nhủ mình vẫn ổn, nhưng thực ra cậu đang đau khổ vì mất đi lần đầu vào tay một người có lẽ chẳng mấy quan tâm đến cậu.
Ý nghĩ có lẽ Fadel không có cảm giác với cậu càng làm cậu đau nhói hơn. Từ khi gặp chủ tiệm burger, rõ ràng cậu mới là người bị tổn thương và lợi dụng. Cơn đau ở mông vẫn còn đó, và những ký ức về những khoảnh khắc thân mật bên nhau vẫn còn ám ảnh trong tâm trí cậu. Cậu biết mình không phải là người đầu tiên của Fadel, tên khốn đó chắc chắn chẳng quan tâm gì cả.
Style từ từ quay lại đối mặt với Fadel, dáng người cao lớn của anh đứng đó, nhìn chằm chằm vào cậu với sự mãnh liệt mà cậu chắc chắn mình chưa từng thấy trước đây.
"Anh đang làm gì ở đây?" Style hỏi, giọng run run.
“Bison nói với tôi là cậu bị bệnh nên tôi đến thăm. Tôi có thể ngồi được không?”
“Ừ... cứ ngồi đi”, Style đáp, giọng nghẹn lại.
Fadel bước tới ngồi xuống mép giường, bất an nhìn Style, đôi mắt cậu đỏ hoe vì khóc. Cậu chàng thường ngày hay nói năng liên hồi bỗng giờ im lặng, lấy tay lau nước mắt. Style lại cứng đờ khi Fadel cúi xuống gần, áp mu bàn tay lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ.
“Cậu không nóng lắm”, Fadel nhận xét.
"Anh đang làm cái quái gì thế?" Style quát.
“Cậu đã đi khám bác sĩ chưa?”
“Tôi mang bánh ngọt cho cậu đây. Ngon lắm. Cậu có ăn được không?”
“Fadel...”
“Sao cậu khóc thế? Cậu có đau ở đâu không? Hay vì hôm đó còn đau?”
"Anh không cần phải hỏi," Style nói, hất tay Fadel ra. Cậu hất rất mạnh, nhưng Fadel không hề hấn gì. Tuy nhiên, Style vẫn cảm thấy đau nhói ở ngực khi nhìn bàn tay vừa chạm vào mình.
"Tại sao tôi không thể hỏi?" Fadel hỏi.
“Em không muốn nói chuyện với anh.”
“Cậu giận vì tôi ngủ với cậu à? Cậu ghét tôi đến vậy sao?”
“Không! Chính anh mới là người ghét em đấy!”
Vừa nhắc đến chữ "ghét", khuôn mặt nhợt nhạt của Style nhăn lại, trông như sắp khóc đến nơi. Fadel cảm thấy choáng váng, không biết phải xử lý thế nào với tình huống trước mặt. Anh không hiểu nổi cảm xúc của người khác, Bison chưa bao giờ khóc, và không ai xung quanh anh tâm trạng thay đổi thất thường như Style.
Nhưng khi tiếng nức nở ngày càng lớn, Fadel theo bản năng nhích lại gần và vòng tay ôm chặt lấy Style. Anh nghe nói rằng một cái ôm có thể mang lại sự an ủi, nhưng không hiểu sao, anh càng ôm Style, tiếng khóc của cậu càng lớn hơn. Tệ hơn nữa là Style bắt đầu đánh anh.
Fadel định buông ra, nhưng Style lại kéo anh lại, túm chặt vạt áo quanh eo, vùi đầu vào ngực Fadel. Fadel quyết định ôm chặt hơn, và tiếng khóc của Style cũng dần lắng xuống. Cậu áp mặt vào lồng ngực rộng lớn của Fadel, hít hà mùi hương dễ chịu từ anh.
Anh không muốn làm bất cứ gì bây giờ, được như thế này thật dễ chịu. Fadel nhẹ nhàng xoa lưng Style, một hành động vừa dịu dàng vừa nâng niu, trái ngược hẳn với vẻ ngoài thô kệch của anh.
“Tôi không ghét em”, Fadel thì thầm bên tai, giọng nói nhẹ nhàng khiến tim cậu loạn nhịp. “Tôi không có ý trêu em đâu. Làm ơn đừng khóc nữa được không? Chúng ta nói chuyện một chút đi. Đừng lãng tránh tôi."
“Anh muốn nói chuyện gì?”
“Tôi chỉ muốn hỏi là có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên cậu lại ốm? Tôi lo lắm, tôi cứ tưởng cậu ốm vì tôi quá thô bạo.”
Style không phản ứng gì mà chỉ thả lỏng trong vòng tay Fadel. Cậu phồng má lên và lẩm bẩm hờn dỗi: “Đừng tỏ ra và tốt bụng nữa. Nếu anh quá tốt với em, lỡ em bắt đầu thích anh thì sao?”
“Vậy thì em đừng làm gì cả.”
“Anh nói thì dễ lắm! Anh đã trải qua nhiều chuyện, còn em thì chỉ là một người nhạy cảm và thiếu kinh nghiệm. Đúng là em hay nói khoác và bảo anh không cần phải lo lắng gì cả, nhưng thực ra chính em mới là người nằm đây và suy nghĩ nhiều thứ.”
“Về những gì đã xảy ra, em...”
Style chưa kịp nói hết câu thì Fadel đã nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu, ngẩng đầu lên và áp môi mình lên môi cậu. Fadel buông để Style lấy lại không khí sau một nụ hôn dài.
Style thừa nhận rằng cậu cảm thấy thoải mái trong vòng tay Fadel, những cảm xúc hỗn loạn bắt đầu ổn định và cậu đã cảm thấy an toàn trở lại. Có lẽ tình hình không đến nỗi bi thảm hay tàn khốc như cậu đã nghĩ.
“Nếu em thích tôi thì em không cần phải lo lắng gì cả vì tôi cũng thích em... Tôi xin lỗi vì đã làm em tổn thương.”
Fadel đã xin lỗi.
Fadel vừa nói xin lỗi thật à? "Em có nghe thấy không? Tôi đã nói là tôi thích em mà. Sao em lại im lặng?"
Style vùi mặt vào ngực Fadel. Lần đầu tiên cậu nghe Fadel nói thích mình, và giờ mặt cậu nóng bừng. Cậu nắm chặt áo Fadel, như thể muốn giữ anh không biến mất khỏi khoảnh khắc này.
"Anh nghiêm túc đấy à?" Phải mất một lúc cậu mới mở lời được, giọng nói lắp bắp ngại ngùng.
“Tôi nghiêm túc đấy.”
“Tại sao anh lại thích em? Lúc nào anh cũng tỏ ra khó chịu như thể không chịu nổi em vậy.”
“Có lẽ là vì đã nhiều ngày rồi tôi không nhìn thấy mặt em.”
“Nhiều ngày? Mới chỉ có hai ngày thôi.”
“Tôi chỉ muốn nhìn mặt em thôi. Tôi có thể nhìn em một lát được không?”
"Không được! Khóc thế này trông em thảm hại lắm!" Style phản đối, giọng cứng rắn. Cậu không muốn Fadel nhìn thấy mình trong bộ dạng này, nhưng có vẻ Fadel không chịu nhượng bộ. Anh nhẹ nhàng đẩy Style ra đối diện với mình.
Style lại vùi mặt vào ngực Fadel, mặt cậu đỏ bừng, lộ rõ vẻ ngại ngùng. Style tránh nhìn thẳng vào mắt Fadel, nhưng khi cậu liếc khẽ, cậu cảm thấy như bị mê hoặc không thể rời mắt.
Tệ thật.
“Tôi thực sự không muốn thích em.”
“Anh định ngừng thích em nhanh thế sao?”
“Không. Tôi nói vậy vì càng nhìn khuôn mặt em và ngồi đây ôm em, tôi càng chắc chắn rằng tôi thích em nhiều lắm.”
"Em... Em nghĩ là em cũng thích anh nhiều lắm. Em khóc vì em muốn anh ôm em như thế này."
“Ôm em thế nào?”
“Chỉ như thế này thôi.”
“Nhưng tôi muốn làm nhiều hơn là chỉ ôm em.”
Fadel đẩy Style xuống, anh cảm thấy tức giận với chính mình vì đã không kiềm chế được bản thân.
Anh chưa bao giờ bị ám ảnh bởi những điều như thế này, chưa bao giờ ham muốn đến mức không thể kiềm chế. Nhưng điều đó đã xảy ra với Style. Đêm đó, anh cảm thấy bất lực, và giờ anh muốn chạm vào mọi chỗ trên người Style, không muốn bỏ xót bất kì một chỗ nào. Anh muốn khám phá tất cả của Style.
Style nằm ngửa ra, tim đập mạnh đến nỗi Fadel cũng nghe thấy. Cậu nắm chặt cánh tay Fadel, lông mày nhíu lại.
“Hôm đó đau lắm.”
“Hôm nay sẽ không đau đâu. Tôi hứa.”
"Chúng ta là gì của nhau?" Style chớp mắt, hỏi về quan hệ của họ.
Mọi người có thể ăn nằm với bất kỳ ai mà không cần biết họ là gì của nhau. Nhưng với cậu, trước hết cậu muốn chắc chắn rằng việc mở lòng và dang rộng đôi chân cho ai đó có nghĩa là người đó cũng thích và quan tâm cậu.
“Chúng ta có thể trở thành bất cứ thứ gì em muốn.”
“Trước tiên anh phải làm bạn trai em đã.”
“Ngay bây giờ?”
“Nếu không thì em không để anh làm đâu."
Fadel làm vẻ mặt như thể vừa nếm phải thứ gì đó đắng chát, nhưng sự thật đúng là vậy. Có lẽ anh đã phải lòng Style vì anh không thể đoán trước được hành động của người kia.
“Chúng ta làm người yêu nhau nhé.”
“Được thôi. Em không được phép lừa dối tôi, và cũng không được nhìn bất kỳ ai khác đâu đấy. Nếu không, một ngày nào đó tôi sẽ trả thù em vì những gì em đã làm với tôi.”
“Anh trả thù em sao? Anh muốn làm gì cũng được.”
“Chúng ta đã hẹn hò, vậy em có thể dang rộng chân ra được không?”
"Anh thật hư hỏng." Style cúi đầu, đôi chân đang khép chặt dang rộng. Cậu vòng chân quanh eo Fadel, dồn trọng lượng cơ thể vào anh. Khoảnh khắc cơ thể họ chạm vào nhau, tâm hồn họ cọ xát, và đôi môi mềm mại quấn lấy nhau, say đắm và làm mờ thực tại.
Sau khi bị hôn đến tê dại, Style lật người lại. Tay Fadel bắt đầu khám phá, lướt nhẹ trên từng tấc da thịt. Mỗi khi tay anh dừng lại ở đâu, Style cảm thấy nơi đó như rực cháy. Hơi nóng lưu lại trên da thịt, cậu đang bị thiêu đốt bởi dục vọng.
Fadel hôn khắp mặt, cổ, ngực, lưng cậu, và tệ nhất là, lưỡi anh lưu lại dấu vết ở mọi nơi.
Hơi thở của Style đứt quãng, thời khắc quan trọng đã đến, cậu nhắm mắt lại, má phải áp vào gối, để Fadel dùng tay tách hai mông cậu ra.
Phần nóng bỏng của anh áp vào, Fadel nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi, nhưng khuôn mặt Style vẫn nhăn nhó, cậu cảm thấy lạ lẫm, bị xâm nhập như thế này, cậu thấy cơ thể mình như được lấp đầy. Fadel xoa bóp vai cậu, hôn cậu để an ủi vì cậu lại khóc.
“Có đau lắm không?”
“Em có thể chịu được, nó đau nhưng cảm giác rất dễ chịu.”
“Đừng khóc to quá, bố sẽ nghe thấy đấy.”
Khi Fadel cảnh báo cậu, cậu mở mắt ra nhìn anh.
“Em quên mất đây là nhà mình.”
“Anh không thể dừng lại được nữa, anh đã vào bên trong em rồi... Bé người yêu.”
Bị gọi bằng một biệt danh lạ lẫm, Style cắn môi bối rối. Phần dưới cậu bó chặt lấy anh, vì Fadel đã giúp cậu nới rộng và anh vẫn chưa cử động, nên cậu không cảm thấy đau nhiều.
Cậu siết chặt khiến Fadel rên rỉ. Style bắt đầu di chuyển. Đọc được ngôn ngữ cơ thể của Style, hai tay Fadel ngay lập tức nắm chặt hai cổ tay Style. Ép nó xuống cạnh đầu, anh nhấc người lên để kéo nhấp mạnh vào trong, tìm ra điểm nóng ẩn giấu của Style.
Style đổ mồ hôi, hai tay cậu bị trói bởi những bàn tay to lớn của Fadel. Vì không say, nên cái chạm của Fadel hôm nay càng thêm chân thực. Thậm chí cậu còn cảm nhận được Fadel đã vào sâu đến mức nào. Hông cậu theo bản năng nhấc lên, sợ rằng sự kết nối giữa họ sẽ bị phá vỡ. Cậu cố gắng kìm nén tiếng nức nở, sợ rằng người khác có thể nghe thấy.”
Mặc dù không có tiếng rên rỉ nào, nhưng khung giường vẫn kêu cót két dưới sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành.
Fadel tăng tốc, không quên cúi xuống hôn cậu. Họ hôn nhau liên tục, chuyển động nhịp nhàng theo nhịp điệu mà cả hai yêu thích. Từ nằm sấp, họ đổi tư thế, lật ngửa người ra, và đôi khi Style bị trêu chọc đến mức phải kêu lên. Cuối cùng, họ ngủ thiếp đi trong vòng tay nhau, và thức dậy muộn vào sáng hôm sau.