Sau một cuối tuần bận rộn, cuối cùng Fadel và Bison cũng đóng cửa hàng và nghỉ ngơi. Bison thức dậy muộn và khi rời khỏi giường, cậu phát hiện Fadel đã không còn ở nhà. Fadel không phải kiểu anh trai chu đáo để lại lời nhắn giải thích ở nhà cho cậu.
Hơn nữa, bản thân Bison cũng không phải là loại người quan tâm hay lo lắng về việc anh trai mình sẽ đi đâu. Chẳng ai cần phải lo lắng về việc Fadel có bị thương hay không. Mối lo thực sự là liệu Fadel có vô tình làm ai đó bị thương.
Tóm lại, Bison không biết Fadel đi đâu, cũng chẳng quan tâm. Cậu tự ăn sáng đơn giản, như một chiếc bánh sandwich chẳng hạn. Ăn xong, cậu rời khỏi nhà. Điểm đến của cậu là tiệm xăm của Kant. Dù đã lái xe qua đó nhiều lần, đây là lần đầu tiên cậu quyết định khám phá nó một cách có chủ đích.
Hôm qua, cậu gặp Kant tại quán burger. Tiếc là họ chẳng nói chuyện được nhiều. Bí ẩn về việc tại sao cậu lại say xỉn mặc dù là cậu một người nghiện rượu nặng vẫn khiến cậu bối rối. Hơn nữa, vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào xác nhận Kant có thể là người cung cấp thông tin cho cảnh sát.
Tính cách của cậu hoàn toàn trái ngược với Fadel, và sự tương phản rõ rệt này đã ảnh hưởng đến cách sống của hai người. Ví dụ, Fadel luôn thận trọng và không bao giờ tin tưởng ai, điều đó sẽ an toàn hơn để tránh xa những rủi ro có độ nguy hiểm cao. Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Nhưng đối với cậu, nếu không biết sự thật, cậu sẽ không để yên. Nếu muốn biết, cậu sẽ tìm hiểu, dù có phải liều mạng. Đó là lý do tại sao cậu phải đối mặt trực tiếp với Kant để xác nhận nghi ngờ của mình.
Khi cậu đến nơi đã hơn chín giờ sáng. Cửa trước của tiệm xăm không đóng. Bison bước vào cửa hàng vắng tanh ở tầng trệt. Nhạc nổi lên làm không khí thêm phần sôi động, và mùi cà phê mới pha thoang thoảng báo hiệu chủ tiệm đã thức.
Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, trong khi tai cậu đang nghe thấy tiếng động của một sinh vật sống. Bison khoanh tay trước ngực khi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Ban đầu, Kant không để ý đến Bison. Anh bước xuống tầng trệt và định đi thẳng vào bếp thì tiếng ho của ai đó khiến anh khựng lại. Anh lập tức quay về phía phát ra tiếng động.
“Em...”
Kant không hề giật mình. Thay vào đó, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của anh. Anh nhìn Bison, người đang nhếch mép cười với anh, và Bison bắt đầu cuộc trò chuyện bằng một câu trả lời cho câu hỏi tại sao cậu lại đến đây.
“Em đến đây để xăm hình. Anh có chỗ trống cho em không?”
“Em biết không, anh chỉ đang suy nghĩ làm sao để gặp em vì hôm nay tiệm burger đã đóng cửa. Em nhớ anh hay sao vậy? Có phải vì thế mà em lặn lội đến đây không?”
Kant đã nói với Bison về cửa hàng xăm của anh và chỉ cho cậu địa chỉ trước đó.
Ngày đầu tiên gặp nhau, Kant vẫn chưa biết Bison là sát thủ. Nếu biết sớm hơn, chắc chắn anh đã không dễ dàng chia sẻ địa chỉ của mình như vậy.
“Ừm... em nhớ anh.”
Bison nói chậm rãi nhưng rõ ràng, nhấn mạnh nỗi khao khát của mình theo một cách nghe thật kỳ lạ. Chú mèo tinh nghịch bắt đầu khám phá ngôi nhà của Kant, ánh mắt dừng lại ở một bức ảnh gia đình được trưng bày trên kệ.
“Đây có phải là gia đình của anh không?”
"Đúng vậy, nhưng bố mẹ anh đã mất từ lâu rồi. Chỉ còn anh và em trai anh."
“Ồ... còn em trai anh, em ấy không ở nhà à?”
“Hôm nay là thứ hai. Em trai anh phải đi học. À mà... Em nói muốn xăm hình mà. Em nghiêm túc đấy à? Nếu vậy thì anh đi chuẩn bị dụng cụ đây.”
“Tất nhiên là em nghiêm túc, nhưng em vẫn chưa quyết định mình xăm hình gì.”
“Anh có chút thời gian rảnh để phác họa cho em. Em đã ăn gì chưa? Anh không biết em sẽ đến, nếu không anh đã chuẩn bị món gì đó ngon rồi.”
“Em ăn rồi. Còn anh thì sao? Anh đã ăn sáng chưa?”
“Ừ, sáng nay anh đã ăn sáng với Babe.”
Bison gật đầu, mắt nhìn quanh một cách thản nhiên. Kant trông chẳng có vẻ gì là đáng ngờ cả - không hề có dấu hiệu nào cho thấy anh là người cung cấp thông tin cho cảnh sát.
“Phòng anh ở trên lầu à?”
“Ừ... Em muốn xem không? Nhưng nhà anh bừa bộn lắm.”
“Em có thể xem thử không?”
“Chắc chắn rồi, anh không có bí mật nào với em cả.”
Bison mỉm cười nhưng chỉ đứng ở tầng trệt. Cậu không định lên lầu, ít nhất là chưa.
“Hãy cho em xem phòng xăm của anh đi. Anh đã thấy nơi làm việc của em rồi".“Hôm này hãy để em xem thử không gian làm việc của anh nhé.”
"Cứ đi thẳng vào trong. Anh sẽ đi lấy nước cho em. Em có muốn uống cà phê không? Anh pha rất ngon đấy."
“Chắc chắn rồi, nghe tuyệt đấy. Cảm ơn anh.”
Kant mỉm cười đón khách và đi vào bếp, trong khi Bison thì đi thẳng đến chỗ Kant chỉ. Phòng xăm của Kant chẳng có gì bí ẩn, nó chỉ đơn giản là một căn phòng tường kính với giường xăm, tủ màu, kệ đựng dụng cụ và những hình xăm mà có lẽ anh ấy đã tự tay thiết kế treo trên tường.
Bison mở cửa và nhìn thấy những thiết bị điện tử mà Kant dùng để làm việc. Không chút do dự, cậu bắt đầu sao chép nhiều dữ liệu khác nhau cho mình.
Sau khi sao chép xong, cậu ngồi xuống giường xăm để kiểm tra thông tin vừa chuyển sang điện thoại thông minh cá nhân. Cậu tìm kiếm bất cứ điều gì có thể cho thấy Kant là người cung cấp thông tin cho cảnh sát, chủ yếu là xem qua nhật ký trò chuyện.
Bison không phát hiện ra điều gì bất thường, ngoại trừ một vài cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa Kant và một người tên Style. Họ có vẻ kỳ lạ vì chỉ nói về những chuyện vụn vặt. Dường như Style là kẻ bám đuôi anh trai mình, liên tục phàn nàn với Kant về Fadel, nói rằng anh lạnh lùng và có thái độ không tốt. Nhưng khi vui vẻ, Style lại khen Fadel rất đẹp trai. Điều này nghe có vẻ kỳ lạ nhưng cũng phù hợp với một người kỳ quặc như Fadel.
Và vì không tìm thấy điều gì bất thường, cậu nửa tin nửa ngờ rằng Kant không phải là người cung cấp thông tin cho cảnh sát. Nửa còn lại cậu thầm nghĩ liệu Kant có phải là một người thận trọng, tránh sử dụng các thiết bị điện tử để ngăn việc rò rỉ thông tin và thay vào đó là giao tiếp trực tiếp.
Bison cất điện thoại vào túi quần sau khi thỏa mãn sự tò mò với những thông tin tìm được. Bên cạnh việc tìm kiếm dấu hiệu Kant có thể là người cung cấp thông tin cho cảnh sát, cậu còn bí mật kiểm tra xem Kant có đang trò chuyện với ai khác ngoài cậu không.
Có vẻ như Kant không nói chuyện với ai khác. Điều đó... hấp dẫn cậu hơn một chút.
Cậu chỉ mới ngồi trong phòng xăm được một lúc thì mùi cà phê nồng nàn thoang thoảng trong không khí, đúng lúc đó chàng trai trẻ cao ráo, đẹp trai bước vào với một khay cà phê. “Bình thường anh mở cửa lúc mấy giờ?”
“Anh mở vào buổi chiều”, Kant trả lời.
“Em đến vào giờ này có làm phiền anh không?”
“Nếu là em, làm sao em có thể làm phiền anh được? À mà, em thấy sao rồi? Em có thích mẫu nào đang trưng bày không, hay có mẫu nào đặc biệt nổi bật với em không? Tất cả mẫu trong phòng này đều do anh tự tay thiết kế. Em có thích mẫu nào không? Anh có thể dùng nó làm mẫu để thiết kế mẫu mới cho em.”
“Em đã nghĩ về điều đó và em nghĩ em muốn xăm hình một con mèo.”
“Con mèo mà em thường xuyên cho ăn à?”
“Ừ, phòng trường hợp một ngày nào đó em không còn ở đó nữa, em muốn có thứ gì đó để nhắc nhở mình về điều đó.”
“Em nói như thể em có thể biến mất vậy.”
“Ồ, anh không biết được đâu. Em đã nói với anh rồi, em chuyển nhà rất nhiều mà.”
Bison đứng dậy khỏi giường xăm và bước đến chỗ Kant đang ngồi trên chiếc ghế dành cho thợ xăm. Anh đặt khay cà phê lên bàn kính trong tầm với. Bison nâng tách cà phê mới pha lên.
Nhấp một ngụm, tận hưởng làn hơi nước bốc lên nghi ngút trên miệng ly. “Nếu em chuyển đi, em có thể cho anh biết địa chỉ mới được không?”
“Sao anh lại muốn biết?”
“Em biết anh thích em mà, phải không? Nếu anh biết địa chỉ mới của em anh có thể đến thăm. Nhưng nếu có thể... làm ơn đừng chuyển đi đâu cả.”
Lúc đầu, Kant nghĩ anh chỉ đang ngọt ngào chút thôi, nhưng khi anh nói rằng anh không muốn Bison chuyển đi, anh nhận ra đó không chỉ là lời nói suông, anh thực sự muốn như vậy.
Anh không muốn Bison biến mất hay rời xa tầm mắt mình. Những suy nghĩ như vậy rất nguy hiểm.
Anh ngước nhìn Bison đang đứng trước mặt. Con mèo tinh nghịch đặt cốc cà phê trở lại khay và nhìn sâu vào đôi mắt anh, đôi mắt ẩn chứa nhiều ý nghĩa.
Kant nhận thấy Bison đang mỉm cười, nhưng đó là nụ cười không giống bất kỳ nụ cười nào cậu thường có.
“Em có thể tin lời anh được bao nhiêu, Kant?”
“Anh không biết em có thể tin tưởng anh đến mức nào, nhưng ở bên em, tôi cảm thấy em thật khác biệt. Em không giống bất kỳ ai tôi từng gặp, và vì em khác biệt nên tôi thấy hứng thú.”
“Em phải làm gì với kẻ đã chuốc say em rồi làm điều khiếm nhã với em trong phòng vệ sinh của quán rượu?”
“À... về chuyện đó.”
“Cần phải có hình phạt nào đó, anh không nghĩ vậy sao?”
Bison khoanh tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sắc sảo của Kant. Cậu quyết định tạm gác lại những suy nghĩ về cảnh sát, bởi sự gần gũi của họ trong hai lần gặp gỡ đó đã khiến cậu nhớ lại quá rõ cảm giác Kant mang lại.
Cậu muốn làm tình với Kant. Đối với cậu, điều đó giúp tâm trí cậu được giải tỏa.
Nó giúp cậu thấy thanh thản đầu óc, và dạo này cậu không muốn làm bất cứ điều gì với bất kỳ ai khác ngoài anh chàng trước mặt này.
“Em định phạt anh bằng cái gì?”
“Em sẽ làm điều khiếm nhã với anh trên chiếc giường xăm này.”
“Nghe có vẻ như anh sẽ được lợi gì đó từ việc này, nhưng anh không biết nữa...”
“Vậy thì em sẽ đánh anh. Đừng nghĩ là em chỉ đùa thôi, em sẽ đánh anh đủ mạnh để làm anh đau.”
“SM?”
“Một chút nhập vai sẽ rất thú vị.”
“Nếu em thích thì chúng ta thử nhé.”
Bison buông tay xuống, đưa tay ra nắm lấy chiếc cổ trắng ngần của Kant, siết nhẹ rồi nâng khuôn mặt điển trai của anh lên. Kant nuốt nước bọt, phát ra một âm thanh rõ ràng khi nhìn thẳng vào mắt Bison.
Trước đây, ánh mắt của Bison rất dịu dàng, nhưng giờ đây cậu nhìn anh bằng ánh mắt của một người đang nắm quyền kiểm soát.
Bụng anh đang cồn cào, nhưng anh lại cảm thấy một sự phấn khích khiến tim anh đập nhanh.
“Nếu anh đau quá không chịu nổi thì phải nói cho em biết nhé.”
“Sợ anh không chịu nổi à?”
“Ừm, em nên nói gì đây?”
Kant không nghĩ ra được gì. Anh dừng lại một chút rồi trả lời Bison: “Em uống cà phê nhé?”
“Được thôi, anh nhớ những gì em dặn đấy.”
Áp lực đè lên cổ anh tăng lên, khiến Kant nhắm mắt lại vì khó chịu. Khi anh mở mắt ra, Bison đang ngồi trên đùi anh, buông tay và chuyển sang hành động khác.
Ví dụ, cậu giật tóc Kant, ép đầu anh ngửa ra sau. Kant phản đối, nói rằng anh rất đau. “Anh có đang giấu em điều gì không?”
“Hay anh có điều gì muốn nói với em không, Kant? Anh có làm điều gì có lỗi với em không?”
"Không, anh chỉ nghe lệnh em thôi, Bison."
“Anh đang nói dối? Hay là anh cần phải bị tra tấn một chút mới chịu nói ra sự thật?”
Tim Kant đập thình thịch trong lồng ngực. Anh không còn phân biệt được những gì đang diễn ra trước mắt mình là thật hay chỉ đang diễn. Anh vừa sợ hãi trước sự hung bạo của Bison, vừa cảm thấy hồi hộp.
Bison ngừng nắm tóc và đứng dậy khỏi đùi Kant. Gã đàn ông nhỏ con giật mạnh tay anh, ném anh xuống giường da. Kant hơi vùng vẫy nhưng không thể chống cự lại sức mạnh của Bison.
Anh quay lại nhìn Bison và thấy cậu đang rút chiếc thắt lưng da ra khỏi quần. Bison cuộn nó trong tay, trên mặt không có nụ cười.
Kant chỉ biết chớp mắt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi Bison giơ cao thắt lưng lên rồi đập xuống với một tiếng kêu lớn. Một cơn đau nhói rõ rệt lan tỏa quanh eo anh.
Anh... đang bị đánh bằng thắt lưng.
Kant cắn chặt môi vì đau, nhận ra rằng người đàn ông nhỏ bé này rất hung bạo.
Anh vẫn chưa than đau để Bison dừng lại, và chỉ vài giây sau, chiếc thắt lưng da đã đập mạnh vào vai anh.
“Ahh...”
Anh kêu lên vì đau nhưng không nói dừng lại. Chính Bison là người hỏi: “Anh ổn chứ?”
“Anh có thể chịu được.”
“Em đã nói với anh rồi mà. Hôm nay anh phải bị phạt.”
Kant quay mặt lại vị trí cũ, thầm nghĩ rằng mình cũng hơi thích cảm giác đau đớn này. Anh trở thành thợ xăm vì anh yêu thích âm thanh kim xăm cào lên da, và anh thích cảm giác châm chích nó để lại.
Anh vẫn luôn nghĩ mình thích nhất tiếng máy xăm, mà không hề nhận ra rằng những tiếng động Bison tạo ra còn hấp dẫn anh hơn nữa. Vùng da bị đánh nhói đau, toàn thân anh căng cứng, nhưng anh không hề yêu cầu Bison dừng lại. Bison không hề nương tay với anh, từ lưng, eo đến hông.
Càng bị đánh, tâm trí anh càng trở nên mù mịt, như thể anh đang bị kéo vào một thế giới mà anh chưa từng biết đến nhưng lại khao khát được khám phá nó.
Kant không hề kêu la đau đớn, chỉ có những tiếng rên rỉ nghẹn ngào và nước mắt trào ra nơi mí mắt dưới. Anh thả lỏng cơ thể một chút sau khi Bison ném chiếc thắt lưng mà cậu dùng để đánh anh sang một bên.
Khi anh quay đầu lại nhìn, anh thấy Bison ướt đẫm mồ hôi. Kant quay người lại, cắn chặt môi vì sau lưng đau rát. Bison trèo lên ngồi trên người anh. Mặc dù bị đánh khắp người, nhưng anh không hề tức giận hay khó chịu với Bison.
“Em chưa bao giờ thích làm tình với anh, Kant, cho đến hôm nay.”
“Tại sao?”
"Bởi vì có vẻ như anh thực sự chấp nhận con người thật của em." Kant im lặng, cố gắng bình ổn hơi thở. Anh đặt tay lên má Bison, vén vài lọn tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai. “Em có thể cho anh xem thêm không? Con người thật của em?”
“Nếu anh khiến em đủ tin tưởng anh, anh sẽ được chứng kiến nhiều hơn.”
Kant nhấc hông lên để cởi quần, và Bison cũng để lộ nửa thân dưới của cậu. Cuộc chiến hôm nay diễn ra vội vã, được thúc đẩy bởi ham muốn và nỗi khao khát không có rào cản. Bọn họ chỉ là mối quan hệ qua đường, nhưng những cảm xúc phức tạp cứ trào dâng trong tâm trí và trái tim.
Bison thúc mạnh, giải tỏa cảm xúc, còn Kant đáp trả bằng cách nhấc hông lên đón lấy. Suy nghĩ của bọn họ không khác nhau là bao, nhưng cả hai đều không nói ra.
Bison chỉ nghĩ về việc cậu đã từng tự hỏi mình sẽ yêu một người như thế nào - một người dịu dàng, ngọt ngào hơn cậu. Nhưng dường như cậu đã hoàn toàn sai, bởi vì lúc này, cậu đang phải lòng một người cũng là tội phạm giống như cậu, dù tội đó chỉ là những vụ trộm vặt.
Trong khi đó, Kant cũng có những cảm xúc tương tự, anh nhận ra rằng một tên trộm như anh, cũng là người đóng vai trò cung cấp thông tin cho cảnh sát, đã phải lòng một sát thủ mà anh hiện đang cố gắng điều tra để lấy bằng chứng.
Một sát thủ và một kẻ trộm... có lẽ họ thực sự hợp nhau.
"Ah... Ối, nhẹ tay thôi, đau lắm em!" Kant vùng ra khỏi ngón tay của Bison khi tên sát thủ dễ thương đó bôi thuốc mỡ lên vết bầm tím của anh.
“Em đã nhẹ nhàng lắm rồi. Chỉ là trầy xước nhỏ thôi mà. Đừng rên rỉ như thế.”
“Đau quá! Anh không quan tâm, em cần phải chịu trách nhiệm và bôi thuốc cho anh mỗi ngày đến khi vết thương lành lại.”
“Em biết rồi, anh đã nói với em cả triệu lần rồi. Nhưng anh có thực sự chịu nổi chuyện này không? Anh vẫn có quyền từ chối. Em không biết sau này mình có thể hung hăng hơn không nữa.”
“Anh có thể chịu đựng được. Thật lòng mà nói, anh nghĩ anh thích điều đó vì khi anh đau đớn và nhìn thấy cơ thể mình đầy vết thương, anh cảm nhận được sự hiện diện của em.”
“Ồ... cảm ơn anh nhé.”
“Nhưng chúng ta chỉ làm chuyện kín đáo chút nhé? Anh sợ mọi người sẽ thấy và hiểu lầm là bạn trai anh đang đánh anh.”
“Được rồi, em hứa sẽ kín đáo.”
"Nhưng chuyện hôm nay thật tuyệt vời, em không thấy vậy sao?" Kant hỏi, nghiêng đầu nhìn Bison, người đang bôi thuốc lên lưng anh. Ngoại trừ cảm giác châm chích do thuốc, vết thương của anh không đau lắm.
Bison gật đầu đồng ý. Quả thật, chuyện hôm nay vừa tuyệt vời vừa thoả mãn. Sau khi trút hết những cảm xúc dồn nén lên Kant, cậu không hiểu nổi tại sao mình lại có những cảm xúc thương xót dành cho anh chàng dễ thương này.
BDSM là một sở thích, và Bison cảm thấy may mắn khi tìm được một người bạn đời chấp nhận nó. Hơn nữa, Kant dường như cũng thích thú, anh không chỉ chấp nhận mà còn sẵn sàng nhập cuộc và tham gia với cậu.
Bison cất thuốc mỡ sau khi bôi xong, Kant chỉnh đốn lại quần áo, trời đã xế trưa.
“Giờ là buổi trưa rồi. Chúng ta đi ăn trưa thôi. Em có việc gì cần làm không?”
“Không, tại sao anh lại hỏi thế?”
“Ừm... Ăn xong rồi thì quay lại tiệm xăm của anh nhé? Lúc anh có khách chắc cũng khoảng chiều hoặc tối. Chúng ta nằm xem phim trong phòng anh nhé?”
“Ồ, một khi có hứng, anh sẽ kéo em lại và làm tình tiếp phải không? Chúng ta sẽ tiếp tục cho đến khi anh có khách đúng chứ?"
“Điên rồi! Ai sẽ làm thế chứ?”
“Không phải vậy sao? Vậy thì em chỉ ăn xong rồi về nhà thôi. Ở lại đây cũng vô ích thôi.”
“Khoan đã, khoan đã... Được rồi, anh thừa nhận. Xem phim chỉ là cái cớ thôi. Thực ra anh muốn làm thế với em - nhẹ nhàng và chậm rãi, không quá vội vàng. Chúng ta có thể nghỉ ngơi khi mệt và thử những tư thế mới.”
“Nghe có vẻ thú vị hơn rồi đấy."
“Vậy sau khi ăn xong, hãy ở lại với anh được không?”
“Được, anh muốn ăn gì?”
“Mì gà thì sao? Quán ấy chỉ cách đây vài bước chân thôi.”
Bison gật đầu, đồng ý ăn mì gà với Kant. Hai người giúp nhau mặc quần áo, sau khi mặc xong, chuẩn bị ra khỏi nhà ăn trưa cùng nhau.
Tuy nhiên, trước khi Kant kịp bước ra khỏi nhà, điện thoại di động của anh rung lên liên tục. Mặc dù là số lạ, nhưng anh thợ xăm vẫn trả lời.
“Xin chào?... Vâng, tôi là người giám hộ của Babe. Cái gì? Em trai tôi đánh nhau à?... Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng đến ngay.”
Kant cúp điện thoại và quay sang Bison với vẻ mặt lo lắng.
"À, ừm…
“Họ cần gặp người giám hộ của em trai anh phải không?”
“Ừ, anh cần phải giải quyết chuyện của em trai trước. Chắc chúng ta không có thời gian ở bên nhau rồi.”
Bison dừng lại một lúc, vẫn nghi ngờ Kant có thể là người cung cấp thông tin cho cảnh sát, và cậu quyết định đi theo anh để xem có bất kỳ điều gì bất thường khồn.
“Em có thể đi cùng anh không?”
“Đó thật sự không phải là nơi thích hợp để em đến đâu.”
“Đi mà, để em đi cùng đi.”
Thấy Bison kiên quyết muốn đi, Kant gật đầu đồng ý.
Anh cầm chìa khóa xe và bước ra khỏi nhà, Bison đi theo sát phía sau.