Họ Thuê Tôi Tán Tỉnh Sát Thủ

Chương 9

Trước Sau

break

Họ làm chuyện đó vài lần rồi Style đẩy Fadel ra, nói rằng cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Fadel đồng ý dừng lại vì anh thấy Style thực sự không thể tiếp tục, mặc dù anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Lấy khăn giấy để lau sạch một ít vết bẩn, Style cố nén cơn đau rồi bước vào phòng tắm, mặt cậu tái mét. Đồng hồ đeo tay chỉ hơn hai giờ. Thấy Style đã tắm rửa xong, Fadel đứng thẳng dậy và nói:

“Tôi sẽ đưa cậu về nhà.”

“Không sao đâu, em tự về được.”

“Cậu có chắc không?”

“Em ổn mà, thật đấy.”

“Tôi nên đưa cậu đi thì hơn.”

“Em đã nói không cần mà.”

“Tại sao tôi không thể đưa cậu đi?”

“Anh thực sự không hiểu sao, Fadel? Em đã nói là em ổn, không cần anh phải làm gì cho em cả. Anh thấy tôi say lắm rồi mà. Cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.”

Fadel khoanh tay, nghiêng đầu vẻ bối rối. Style cúi mặt xuống, thấy người trước mặt không nói gì, cậu cầm túi và chìa khóa xe, chân loạng choạng bước về phía cửa. Cậu quay lại và chỉ nói:

“Em đi đây”, rồi bước ra ngoài.

Fadel chống nạnh, ngước nhìn trần nhà. Anh cầm chìa khóa xe của mình và đi theo Style ra ngoài, khóa cửa cẩn thận. Sau đó, anh lái xe theo Style cho đến khi chắc chắn rằng cậu chàng kia đã về đến nhà.

Style không hề biết mình đang bị theo dõi. Fadel đỗ xe trước nhà, đợi cho đến khi chắc chắn Style đã đi ngủ. Khi anh thấy đèn trong nhà, nơi cũng dùng làm gara đã tắt, cuối cùng anh cũng khởi động xe và lái về nhà.

Ngôi nhà anh sống nằm tách biệt với tiệm burger nhưng không quá xa. Khi về đến nhà, anh thấy xe của Bison đã đỗ sẵn ở đó. Điều đó không có gì ngạc nhiên, nhưng điều khiến anh chú ý là một đôi giày anh không nhận ra trên giá giày ở phía trước nhà. Anh không thể nghĩ ra ai khác ngoài Kant. Bison có thể đã phá vỡ thỏa thuận về việc đưa người ngoài vào nhà, nơi được cho là nơi làm việc và ẩn náu của họ.

Fadel cầm lấy khẩu súng, chuẩn bị sẵn sàng và đồng thời lắp ống giảm thanh. Anh bước vào nhà từng bước nhẹ hơn cả mèo, tất cả các giác quan đều được kích hoạt và sẵn sàng.

Trong nhà không có đèn, trời tối đen như mực, và Fadel phải mất một lúc để mắt thích nghi với bóng tối.

Anh nghe thấy những âm thanh yếu ớt, gần giống như ai đó đang cố vặn nắm tay cửa. Anh và Bison có một căn phòng bí mật để cất giữ vũ khí và tài liệu. Tiếng tay nắm cửa xoay phát ra từ căn phòng đó. Fadel đứng đằng sau người đang cố gắng vào căn phòng bí mật ấy, ấn vũ khí vào lưng kẻ đột nhập.

“Hai câu hỏi. Thứ nhất, làm sao anh vào được nhà tôi? Thứ hai, anh đang làm gì vậy, Kant?”

Fadel hỏi bằng giọng lạnh lùng. Kant cứng người vì sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh . Anh giơ cả hai tay lên đầu hàng, chắc chắn thứ đang dí vào lưng ang là một khẩu súng.

Là một tên trộm, anh tự hào vì mình có giác quan nhạy bén, vậy mà anh lại không hề nghe thấy tiếng bước chân của Fadel. Anh không biết anh ta đã bám theo mình bao lâu rồi. Một người bình thường không thể làm được điều này. Anh tin chắc rằng Fadel là... một sát thủ chuyên nghiệp.

Bộ não của anh nhanh chóng xử lý, tìm cách thoát khỏi tình huống căng thẳng này.

“Fadel... có phải là anh không?”

“Đúng là tôi.”

“Bison say quá nên tôi đưa em ấy về nhà và đang đi tìm phòng vệ sinh.”

“Bison? Say rượu? Cậu đùa à.”

Kant cắn môi. Dường như ngoài vẻ dễ thương, tinh nghịch như mèo của Bison ra, khả năng cao cậu cũng là một sát thủ chuyên nghiệp. Tệ hơn nữa là tửu lượng cậu quá mạnh đến mức khiến anh phải xấu hổ. Anh phải chuốc thuốc cho cậu say xỉn để được đưa cậu về nhà.

“Thật đó. Em ấy uống nhiều lắm.”

“Nó thực sự tin tưởng và đưa cậu về nhà sao?”

“Vâng... Tôi đã ngủ trong phòng em ấy và vừa mới dậy để đi vệ sinh.”

“Ở đây không có phòng tắm.”

“Nè, anh có thể ngừng chĩa súng vào lưng tôi được không? Tôi sắp tè ra quần rồi. Chúng ta hãy nói chuyện một cách bình tĩnh nhé."

Fadel im lặng, tặc lưỡi và “Bùm!”

Kant giật mình, nhưng anh chắc chắn Fadel đã ngừng chĩa súng vào mình. Tuy nhiên, khi quay lại, anh thấy gã kia chỉ giả vờ thổi khí bằng hai ngón tay xòe ra.

Không thấy có khẩu súng nào ở đó.

“Súng nào? Là ngón tay tôi thôi. Làm sao một thứ nguy hiểm như súng lại có thể ở trong nhà tôi và Bison được chứ?”

Kant chớp mắt, nhưng sau đó, anh giả vờ thở phào nhẹ nhõm. “Anh cũng có khiếu hài hước đấy nhỉ?”

“Phòng tắm ở tầng dưới, và thực ra, trong phòng Bison cũng có phòng tắm riêng nữa.”

“À... em ấy say rồi, nên bảo tôi ra ngoài tìm nhà vệ sinh. Vậy tôi có thể dùng nhà vệ sinh ở tầng dưới được không? Tôi sẽ quay lại ngay.”

Fadel gật đầu đồng ý, rồi dẫn đường cho Kant đi xuống cầu thang. Kant bước đi cứng nhắc, Fadel theo sau. Ánh mắt Fadel dõi theo bóng lưng Kant toát lên một vẻ gì đó bất an.

Trong khi Kant khá chắc chắn rằng Fadel và Bison là sát thủ, còn Fadel thì chắc chắn rằng nghệ sĩ xăm hình tên Kant không có ý đồ xấu.

Đêm qua khá hỗn loạn. Thậm chí Bison còn không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào. Tất cả những gì cậu nhớ là đi xem hòa nhạc với Kant, rồi đến quán rượu uống rượu. Họ làm tình trong phòng vệ sinh của quán rượu, vừa hoang dại vừa mãnh liệt. Sau đó, họ quay lại uống thêm, rồi mọi thứ trở nên trống rỗng. Tuy nhiên, có thể nhớ rõ ràng là Kant đã hỏi nhà cậu ở đâu, và sau khi cậu trả lời, Kant đã tình nguyện đưa cậu về nhà.

Thực ra, giữa cậu và Fadel có một quy định về việc sống chung: một quy định rất quan trọng là cấm đưa người ngoài vào nhà trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nghĩ đến quy định nghiêm ngặt này, mắt Bison mở to. Cậu chớp mắt vài lần vì bị chói bởi ánh nắng mặt trời.

Cậu quay người nằm nghiêng, uể oải duỗi người, cảm thấy cơ bắp đau nhức và đầu thì đau như búa bổ. Khi quay lại nhìn quanh, cậu thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, và phía xa xa, Fadel đang đứng đó, khoanh tay, nhìn chằm chằm vào cậu.

“Mày tỉnh rồi à?”

“Fadel... mấy giờ rồi?”

“Tám giờ sáng. Nếu mày thức rồi thì dậy đi. Chúng ta cần nói chuyện.”

“Anh có cần phải tỏ ra cứng nhắc thế này vào sáng sớm không?”

“Cho mày năm phút. Gặp anh ở dưới lầu.”

“Đợi đã.”

“Kant… Mày còn nhớ đã đưa nó vào nhà không? Anh đã giết nó rồi.”

"Hả? Thật sao?" Bison hỏi một cách thản nhiên, như thể cậu chẳng quan tâm. Cậu ngồi dậy, buông thõng hai chân xuống mép giường, mái tóc rối bù.

Cậu đảo mắt tỏ vẻ khó chịu.

“Không, nhưng chúng ta có việc cần bàn. Hãy tập trung và chuẩn bị nghe tóm tắt về công việc mới.”

“Vậy là tối qua anh ấy đến gặp anh à?”

“Ừ, tối qua anh ấy có tới.”

Bison gật đầu hiểu ý, nhìn bóng dáng cao lớn của Fadel bước đi. Cậu ngồi đó một lúc, hơi choáng váng khi đứng dậy đi vệ sinh. Có lẽ sẽ mất hơn năm phút, nhưng tin cậu đi, Fadel sẽ không mắng cậu đâu vì anh đã quen rồi.

Khi xuống đến tầng dưới, cậu ngửi thấy mùi thức ăn. Fadel đang đeo tạp dề, miệng lẩm bẩm nấu ăn. Bước chân của Bison nhẹ nhàng, dường như Fadel đang có tâm trạng khá tốt, không hề nghi ngờ hay cảnh giác khi thấy cậu đứng đó nhìn chằm chằm anh đang lẩm bẩm trong bếp.

“Có chuyện gì vui thế anh trai? Trông anh có vẻ vui vẻ nhỉ.”

Fadel hít một hơi thật sâu, nhìn Bison đặt ly xuống quầy pha chế. Em trai mảnh khảnh của anh bước đi lấy một chai rượu và rót vào ly.

***

“Đó vẫn chỉ là giả định của tôi. Thứ nhất, cả Fadel và Bison đều có thể là sát thủ. Cả hai đều có hành vi không giống người bình thường. Fadel thì bí ẩn và khá thận trọng, trong khi Bison... trông có vẻ dễ tính và thoải mái, nhưng khi nhìn vào mắt em ấy, tôi nghĩ em ấy đang che giấu điều gì đó.”

“Mắt đối mắt. Cậu đã nhìn vào mắt cậu ta bao nhiêu lần rồi? Đừng tưởng tôi không biết nhé, Kant. Cậu đã ngủ với cậu ta rồi.”

“Khụ... Đã nói bao nhiêu lần rồi? Tôi chỉ đang tìm kiếm thông tin cho ngài Đại tá thôi mà”, Kant nghẹn lời vì câu hỏi nhưng giả vờ khạc nhổ xuống đất vì điếu thuốc.

Chỉ có hai lần. Lần đầu là tình một đêm, lần thứ hai là khi Bison say xỉn và nhờ anh dìu vào nhà vệ sinh. Say... say thật sự vì thứ ma túy mà anh đã pha vào rượu. Anh bắt nạt gã say xỉn kia vì thấy Bison nói năng lảm nhảm quá dễ thương.

“Anh cứ cho là tôi đang thu thập thêm bằng chứng để xác nhận đi, và... hình như em ấy gọi sếp là 'Mẹ', thông qua một người trung gian để gửi thông tin. Lý lịch cá nhân ghi rằng cả hai đều là trẻ mồ côi. Nhưng khi tôi nói chuyện với Bison, tôi nghe thấy Fadel gọi em trai hắn, nói gì đó về việc 'Mẹ' đang tìm họ. Có thông tin nào về người đã nuôi dưỡng cả hai không?”

Đại tá Chris lắc đầu.

“Không có thông tin gì trong hồ sơ cả. Cậu sẽ phải tự điều tra thêm một chút.”

“Tất nhiên rồi, tôi biết mà.”

“Khoan đã, cậu vừa nói 'Mẹ' đang tìm họ... nếu người mà Bison và Fadel gọi là 'Mẹ' là người đứng sau ra lệnh loại bỏ các chính trị gia và doanh nhân, điều đó có nghĩa là họ sẽ sớm bắt đầu một công việc mới.”

***

Sau khi ngắm nhìn xong bộ sưu tập rượu của mình, Bison bước đến bàn cà phê và gật đầu với Fadel để bắt đầu cuộc họp.

“Như chúng ta đã thảo luận với mẹ lần trước, mục tiêu mà mẹ muốn chúng ta xử lý lần này tên là Luerat. Hắn ta là một doanh nhân vừa trúng thầu một dự án nhiên liệu và năng lượng. Hắn ta có một số quỹ hỗ trợ trẻ em nghèo, nhưng có tin đồn rằng hắn ta có thể liên quan đến buôn lậu ma túy và mại dâm bất hợp pháp.”

“Thêm chi tiết tiêu cực vào cuối phim khiến việc giết người có vẻ hợp lý hơn, nhưng dù sao chúng ta vẫn phải giết hắn. Anh không biết hắn đã chọc phải ai.”

“Nhưng đừng quan trọng về điều đó lúc này. Từ thông tin thu thập được, rõ ràng Luerat rất thận trọng. Hầu như không ai biết hắn ta ở đâu, ngoại trừ thư ký tên Penpuk của hắn - có lẽ là người duy nhất biết. Chúng ta cần lấy thông tin từ Penpuk trước.”

Hiểu rồi.

Fadel đi vòng quanh bàn đến màn hình máy tính lớn, hiển thị thông tin cá nhân của Penpuk lên trên màn hình.

“Mỗi tối thứ sáu, Penpuk thường ra quán bar xxx uống rượu vì cô ấy là đối tác của quán. Chúng ta sẽ đến đó vào thứ sáu này.”

Bison gật đầu đồng ý, cẩn thận xem lại thông tin của Penpuk một lần nữa. Trí nhớ của cậu khá tốt, tất cả thông tin đều được lưu trữ trong đầu.

“Khi nào chúng ta sẽ giết Luerat? Có hạn chót nào cho việc này không?”

“Hạn chót là trước cuối tháng.”

“Công việc khẩn cấp có trả lương cao hơn không?”

"Mẹ đã đưa tiền đặt cọc cho chúng ta hôm qua rồi." Fadel tắt máy tính. Việc tiếp theo anh làm là đi đến tủ vũ khí để kiểm tra tình trạng mọi thứ. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, xác nhận rằng Kant chưa vào phòng này hôm qua.

***

Kant hơi nhướn mày lên vì ngạc nhiên. Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

“Chúng ta đã làm việc cùng nhau rất nhiều lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi cảm thấy anh là một cảnh sát thực thụ."

“Ý cậu là sao?”

“Không gì đâu, thưa ngài. Cứ coi như tôi chưa nói gì cả.”

“Ừ, kệ đi. Dù sao thì hãy để mắt đến hai anh em đó. Nếu họ có động thái gì hoặc làm điều gì đáng ngờ, hãy báo cáo ngay cho tôi.”

Kant gật đầu, nhận lệnh và quan sát đội trưởng Chris châm một điếu thuốc.

“Và hãy cẩn thận. Đừng đến quá gần chúng. Nếu chúng phát hiện ra cậu đang cố lừa chúng, cậu sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.”

“...Vâng. Tôi sẽ cẩn thận, thưa Đội trưởng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc