Sổ ghi chép sự kiện ở trường học được đặt ở trong ba cái tủ lớn nhất, tủ thứ 13, 14 và 15, được tích lũy trong hơn 70 năm ròng rã.
Chỉ riêng tài liệu của 9 năm trước, tôi đã dọn ra ước chừng hơn 40 quyển sổ ghi chép lớn nhỏ khác nhau.
Tôi và Tuyết Doanh chia đôi ra, vùi đầu lật xem những chuyện cũ năm xưa. Đại khái xem xong toàn bộ, hai chúng tôi đồng thời ngẩng đầu lên liếc nhau, bật cười.
“Cậu có phát hiện được cái gì không?” Tôi đặt câu hỏi trước.
Tuyết Doanh cười khanh khách không ngừng, khuôn mặt ửng đỏ nói: “Chuyện lớn! Năm ấy có một cô gái lớp 12 mang thai, đối phương là bạn học cùng lớp với cô ấy. Nghe nói bọn họ xảy ra quan hệ ở trên hành lang, hơn nữa tỉ lệ ‘trúng thưởng’ còn cao đến hù chết người, một phát ăn luôn! Sau khi cô gái đó mang thai được 3 tháng thì người nhà mới phát hiện, bên trên ghi lại, cô gái đó còn cầu xin mẹ của người con trai kia cho cô ấy sinh đứa bé ra!”
“Đây là cái cậu gọi là chuyện lớn hả?” Tôi dở khóc dở cười hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Tuyết Doanh chính khí hùng hồn nói: “Cô ấy mới là học sinh lớp 12 đó! Thế nhưng, thế nhưng…” Dường như đã ý thức được trong mắt tôi bắt đầu xen lẫn sự xâm lược, cô ấy mới nhận ra bản thân đang nói về đề tài gì, tức khắc ngậm miệng cúi đầu, khuôn mặt càng đỏ bừng hơn.
Tôi cười thầm, mở miệng nói: “Vẫn là nghe chuyện của tôi thì hơn. Tôi phát hiện chuyện lớn nhất năm đó chính là có 4 cô gái đã chết trong một tháng… Cậu có biết, bình thường ở dạng tình huống nào mà trường học mới phải đặt ra nội quy mới không?”
Tuyết Doanh suy tư, nói: “Đương nhiên là khi quyền lợi của trường học đã bị tổn hại hoặc là học sinh đã xảy ra sự cố nghiêm trọng vì chuyện nào đó.” Cả người cô ấy run lên, hít một hơi thật sâu: “Ý cậu là trường đặt ra nội quy mới chính là vì 4 cô gái đã chết kia?”
“Không tệ.” Tôi gật đầu: “Hơn nữa tôi cũng có thể khẳng định là 4 học sinh nữ kia đã chơi trò Đĩa Tiên.”
Tuyết Doanh đột nhiên không có sức ngã ngồi xuống đất, cô ấy cố sức nắm chặt lấy tay của tôi, trong giọng nói đầy hoảng sợ: “Nếu vậy thì chúng ta… Cũng sẽ chết sao? Năm người chúng ta đều sẽ chết sạch à?”
“Chúng ta sẽ không chết, không ai trong chúng ta sẽ chết.” Thuở thiếu thời luôn có nhiều nỗi xúc động. Tôi ôm cô ấy vào lòng, trầm giọng nói: “Chỉ cần tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu chết, tuyệt đối không.”
Tuyết Doanh không giãy giụa, đôi mắt to, đen trắng rõ ràng của Tuyết Doanh lập tức nhìn tôi không chớp mắt, vậy mà lại phụt một tiếng bật cười.
“Làm gì vậy chứ? Khó lắm tôi mới nghiêm túc nói như vậy.” Khuôn mặt tôi giận hờn đẩy cô ấy ra, oán trách.
Rồi lại bị cô ấy ôm chặt lấy: “Cảm ơn cậu, Tiểu Dạ. Tuy rằng vóc dáng của cậu không cao, nhưng mà rất đáng tin cậy.”
“Cậu nói, cậu nói cái gì?”
“Cái gì gọi là “vóc dáng của cậu không cao.”
Nói đến chỗ cuối cùng, giọng nói của Tuyết Doanh dần trở nên khàn khàn… Tay của tôi lướt qua đôi má của cô ấy, chạm phải một vài giọt nước ấm áp.
Đó là nước mắt. Nước mắt của con gái.
Cô ấy đang sợ đúng không?
Sau khi rời khỏi phòng tư liệu của trường, tôi đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng suốt hai ngày liền. Trừ những lúc phải đi học, tất cả "thời gian rảnh rỗi" tôi đều dùng để điều tra 4 cô gái đã chết vào 9 năm trước. Nhưng mà việc điều tra không suôn sẻ như trong tưởng tượng. Suy cho cùng thì ngoại trừ tên của các cô ấy, tôi gần như không biết gì cả.
Đương nhiên, tôi cũng thử quanh co lòng vòng dò hỏi một số đàn anh cấp ba và một vài thầy cô, nhưng thật hiển nhiên, bọn họ cũng giống tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện của 4 cô gái kia.
Haiz, rốt cuộc 9 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn và Lý Vân, rốt cuộc 4 cô gái này có phải đã từng chơi Đĩa Tiên hay không? Tại sao lại lần lượt chết trong vòng một tháng? Đến cùng các cô ấy chết như thế nào? Hàng loạt mối nghi ngờ cứ dội thẳng vào đầu làm tôi tò mò đến mức muốn phát điên lên.
Đang bực bội suy nghĩ rằng có nên quăng hết mấy món đồ trên bàn xuống dưới đất, giẫm mấy phát cho đỡ tức hay không thì Tuyết Doanh giống như một cơn gió chạy về phía tôi.
“Tiểu Dạ, tôi tra ra rồi.” Mặt cô ấy tràn đầy vẻ hớn hở nói: “Tôi tra ra được giáo viên nào đã làm việc ở trường này hơn 9 năm.”
Tôi mừng rỡ như điên, nắm lấy tay cô ấy, vội vàng hỏi: "Mau nói cho tôi biết. Trời ạ! Thật tốt quá, bữa tối hôm nay, tôi mời cậu!"
Mặt Tuyết Doanh hơi đỏ lên, nhưng không rút bàn tay bé nhỏ ra, cứ để tôi tùy ý nắm lấy, khẽ khàng nói: "Chị họ tôi cũng tốt nghiệp ở đây. Tuy rằng chị ấy không biết chuyện của 9 năm trước, nhưng chị ấy nói với tôi bây giờ chỉ còn hai người từ 9 năm trước vẫn ở lại trường này, chưa bao giờ bị chuyển đi."