Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn Dạ Bất Ngữ

Chương 13: Hồ sơ số 1 - Đĩa tiên khủng bố 13

Trước Sau

break

 

“Anh họ bên ngoại tôi là cảnh sát, tôi đã đi theo anh ấy học rất nhiều thứ.” Gọi là anh họ bên ngoại nhưng thực ra chỉ là xưng hô ngoài miệng. Mẹ tôi không có người thân nào cả, anh họ là con trai của bác bên nhà nội nên phải gọi là anh họ bên nội mới đúng. Nhưng bởi vì quan hệ bị tính sai từ nhỏ, chúng tôi đã quen với xưng hô này nên đành đâm lao phải theo lao.

 

Nhìn cô gái đứng bên cạnh đã kích động đến mức khoa tay múa chân khiến tôi thở dài: “Thật là không nên dẫn cậu đến… Cậu cứ đợi ở phòng học thì còn có thể xin nghỉ giúp tôi, cuối cùng bây giờ lại thành ra chúng ta cùng nhau trốn học, hơn nữa còn là tiết của Vạn Diêm Vương chết tiệt kia, không biết ngày mai thầy ấy sẽ chỉnh chúng ta như thế nào!”

 

“Người ta không quan tâm nhiều như vậy đâu. Chỗ này tối thật đấy, mau tìm xem công tắc đèn điện ở đâu đi.” Tuyết Doanh lười biếng nói, bàn tay mò mẫm trên tường.

 

Tôi lập tức chộp lấy cánh tay cô ấy: “Cậu điên à!”

 

Tôi nhỏ giọng khiển trách: “Bật đèn lên để nói cho người khác là chỗ này có người hả?” Tôi lại thở dài đưa đèn pin nhỏ mình mang theo cho cô ấy: “Mỗi người một cái. Cậu bắt đầu tìm từ cái kệ ngoài cùng bên phải, nhìn thấy tài liệu hay đồ vật kỳ lạ gì đó thì mang lại đây cho tôi. Còn nữa, lúc lật thì cố gắng làm nhẹ tay thôi, hiểu chưa?”

 

Tuyết Doanh bật đèn pin lên, chiếu vào mặt mình, lè lưỡi tỏ vẻ dễ thương: “Xin lỗi mà! Cậu xem, bây giờ người ta có giống ma nữ không?”

“Cậu giống con ma đầu to*!” Tôi tức giận đi về phía cái kệ ngoài cùng bên trái.

 

*Ma đầu to: Từ dùng để nói đùa hoặc để chửi.

 

Phòng tư liệu là một căn phòng hình chữ nhật, rộng khoảng 140 mét vuông. Cả phòng có tổng cộng 19 cái tủ, mỗi tủ có 3 tầng. Giữa tủ có dán nhãn phân loại tài liệu.

 

Tay trái của tôi chạm vào tủ thứ nhất, tất cả đều là ghi chép quá trình thành lập trường suốt 70 năm qua. Tôi lật xem qua loa, thấy không có thứ muốn tìm thì đi đến tủ tiếp theo.

 

Trong tủ thứ hai là danh sách và thông tin liên lạc của hơn hai trăm nghìn học sinh từng học ở nơi này. Tôi căn bản không thèm chạm vào, trực tiếp lướt qua.

 

Tủ thứ ba càng kỳ lạ hơn, trưng bày toàn tác phẩm xuất sắc mà các học sinh từng làm.

 

Trời ạ! Tôi sắp sụp đổ rồi!

 

Cho tới bây giờ tôi mới phát hiện bản thân mình ngây thơ và nực cười đến cỡ nào. Vậy mà lại muốn tìm vài lời giải thích nhỏ bé đến đáng thương trong kho dữ liệu mênh mông này. Bó tay!

 

Ngay lúc tôi đang ôm đầu tự kiểm điểm, Tuyết Doanh ôm một quyển sổ ghi chép rất dày bước tới: “Tiểu Dạ, cái này có phải là thứ cậu muốn tìm không?” Cô ấy dùng đèn pin nhỏ chiếu vào bìa của quyển sổ ghi chép, nói: “Trong này có chuyện liên quan đến nội quy trường học.”

 

Tôi mừng rỡ, cầm lấy quyển sổ ghi chép.

 

“Đúng! Chính là cái này! Tôi phải sớm nghĩ đến việc tìm sổ ghi chép những sự thay đổi trong nội quy trường học chứ.” Mới vừa lật được vài trang, tôi đã kích động đến suýt nhảy cẫng lên. Tôi cố nén xúc động muốn ôm và hôn cô ấy một cái thật mạnh, hỏi: “Cậu tìm được nó ở chỗ nào?”

 

“Trong cái tủ thứ nhất ở ngoài cùng bên phải.”

 

“Có nhầm hay không! Sớm biết vậy thì tôi đã bắt đầu tìm từ bên phải rồi, hại tôi lãng phí nhiều thời gian như thế.” Tôi nói thầm, chạy tới chỗ cái tủ đó, lấy đèn pin chiếu vào rồi bắt đầu lật tìm.

 

“Cậu lật xem mấy cái sổ ghi chép về sự thay đổi nội quy trường học này thì làm được gì? Tôi đã tìm rồi, trên đó không ghi tại sao lại có điều 36 trong nội quy trường học đâu.” Tuyết Doanh không hiểu ra sao, hỏi.

 

Tôi vừa lật sổ vừa trả lời: “Cái này có tác dụng lớn. Tôi muốn biết cái nội quy kia xuất hiện từ khi nào. Biết được thời gian cụ thể, tôi có thể tra được năm đó trường học đã xảy ra chuyện gì trong sổ ghi chép. Vậy thì phạm vi tìm kiếm sẽ thu hẹp rất nhiều.”

 

“Thì ra là như vậy! Tiểu Dạ, cậu thật thông minh!” Tuyết Doanh cực kỳ thán phục.

 

Không lâu sau, chúng tôi đã tìm được năm mà nội quy kia xuất hiện.

 

Nhìn trên sổ ghi chép về sự thay đổi, điều thứ 36 trong nội quy trường học được đặt ra cực kỳ đột ngột vào 9 năm trước. Trước khi lập thành, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nội quy này đã từng được thảo luận.

 

“Cậu có cảm thấy rất kỳ lạ không?” Tôi ngẩng phắt đầu dậy hỏi Tuyết Doanh ở bên cạnh.

 

Cô ấy chần chờ một lúc rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy nội quy này xuất hiện rất đột ngột…”

 

Tôi gật đầu: “Cho nên tôi mới có lý do tin tưởng phía trường học nhất định là có nguyên nhân gì đó nên mới phải đặt ra nội quy này. Tốt lắm! Bây giờ chúng ta lập tức đi điều tra và thăm dò xem rốt cuộc trường học đã xảy ra chuyện lớn gì vào 9 năm trước!”

 

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương