“Vô lý?” Tuyết Doanh tức giận nói: “Lý trí chỉ là cái cớ để đám con trai tự cho là đúng như các cậu dùng để từ chối tiếp nhận những việc này thôi. Người thiếu vô lý ở đây là cậu đó!”
"À! Tôi vô lý á? Cậu thật ra cũng có hiểu gì đâu!" Tôi quát lớn như thể cả hai đang cãi nhau: "Hừ, cậu đúng là chẳng được gì ngoài cái mặt. Tôi còn suýt cho rằng cậu dễ thương đấy!”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đã cảm thấy hối hận.
"Dạ Bất Ngữ! Cậu, cậu..." Vành mắt Tuyết Doanh đỏ hoe, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, đột nhiên che mặt rồi xoay người chạy ra khỏi phòng học.
Tôi sững sờ đứng im tại chỗ, cúi đầu tránh né ánh mắt kinh ngạc bắn tới từ xung quanh.
Haiz, có lẽ người vô lý thật sự là tôi.
Tôi uể oải bước ra khỏi lớp và đi lên sân thượng.
"Cho cậu." Tôi lấy ra một mẩu giấy đưa cho Tuyết Doanh đang quay lưng khóc nức nở: "Tôi xin lỗi. Đây là lần đầu tiên tôi xin lỗi một người. Ngoài ba chữ này ra, tôi cũng không biết phải làm gì để xin lỗi nữa…”
"Tôi không trách cậu, không phải lỗi của cậu." Tuyết Doanh bình tĩnh quay lại, cất trong giọng khản đặc: "Tôi biết mọi người đều mặc định như vậy, đều cho là tôi chỉ có mặt chứ không có não. Nhưng tôi, nhưng tôi..." Cả người cô ấy run rẩy nhào vào lòng tôi, khóc lớn.
"Đồ ngốc." Tôi không nhịn được phun ra câu chửi thề tương đối nhã nhặn, cũng không biết là đang tự mắng mình hay mắng cô ấy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi biết bây giờ không nên có cảm giác gì, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp này, mùi đàn hương cứ phảng phất ở cánh mũi này khiến cơ thể tôi bắt đầu tê dại, thế là, tôi bắt đầu không an phận.
Tuyết Doanh dần ngừng khóc, dường như cảm nhận được điều gì đó, cơ thể cũng càng lúc càng nóng. Rồi người con gái nằm trong vòng tay tôi đột nhiên cử động, sau đó dùng sức đẩy tôi ra.
"Háo sắc. Tiểu Dạ là đồ háo sắc!" Tuyết Doanh đỏ bừng mặt cúi đầu, nhỏ giọng mắng.
Tôi ho khan vài tiếng, cố ý chuyển đề tài: "Cho tôi mượn thẻ thư viện của cậu được không? Tôi làm mất rồi, phiền phức thật đấy, không có thẻ thì không vào thư viện trường được."
"Cậu mượn thẻ thư viện làm gì?" Ngay khi cô ấy chạm mắt với tôi, Tuyết Doanh như nai con hốt hoảng, vội vàng dời ánh mắt.
Tôi khá thích thú với tình huống này, trả lời: "Những lời cậu nói vừa rồi khiến tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Nói không chừng có thể là mấu chốt của những điều kỳ lạ xảy ra gần đây."
"Tôi giúp cậu hiểu ra á?" Tuyết Doanh vui vẻ ngẩng đầu nhìn tôi, phát hiện tôi đang mỉm cười nhìn cô ấy thì khuôn mặt nhanh chóng hơi ửng hồng, dịu dàng nói: "Vậy cậu… Cậu hiểu cái gì?"
"Đầu tiên là Áp Tử, cậu ta có rất nhiều điểm tương đồng với đàn anh mất tích trong truyền thuyết, hơn nữa, điều tôi quan tâm nhất là nội quy trường học. Tại sao trường lại cấm học sinh chơi Đĩa Tiên? Có phải trước đây từng xảy ra chuyện gì hay không?"
"Nhưng mà… Đến thư viện thật sự sẽ có đáp án hả?" Tuyết Doanh ngạc nhiên hỏi.
Tôi cười khẽ: “Đương nhiên là không rồi. Nhưng trong thư viện trường có một phòng tư liệu, mọi tài liệu đều ở trong đó. Tôi biết nơi đó có rất ít người vào nên dù có làm loạn trong đó cũng không sợ bị phát hiện.”
"Nhưng mà phòng tư liệu quanh năm bị khóa bằng một cái khóa lớn mà. Cậu định tìm chìa khóa ở đâu?"
"Vấn đề không lớn, một cái kẹo cao su là đủ."
“Kẹo cao su?” Tuyết Doanh mở to mắt nhìn tôi, như đang nhìn một thằng đần, hỏi: “Có thể mở khóa bằng kẹo cao su á?”
“Đương nhiên, chỉ cần đáp ứng được vài điều kiện là có thể mở." Tôi lơ đãng trả lời, đầu bắt đầu suy nghĩ không ngừng.
Sau trang bìa đỏ tươi của cuốn sổ tay học sinh, cái nội quy bắt mắt kia của nhà trường thực sự rất đáng ngờ. Rốt cuộc trước đây đã có chuyện gì xảy ra trong trường?
Vừa nghĩ đến đây trái tim tôi đã bắt đầu nóng lên, lòng hiếu kỳ rục rịch ngóc đầu dậy.
Mỗi một ngôi trường đều có nội quy riêng, tất cả những nội quy trường học phần lớn đều khá giống nhau. Nhưng tại ngôi trường này, chỉ ở ngôi trường này, có một nội quy mà những trường khác tuyệt đối không có.
Điều thứ 36 trong nội quy trường học: “Nghiêm cấm học sinh trong trường chơi Đĩa Tiên hoặc những trò chơi tương tự. Người vi phạm sẽ bị xử lý nặng, vi phạm nghiêm trọng sẽ bị buộc thôi học.”
Vừa mới vào trường tôi đã chú ý tới cái nội quy chẳng hiểu ra sao này.
Tôi không biết nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định là không có lửa làm sao có khói, trước đây nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Tôi nhân lúc không có người lấy miếng kẹo cao su đã nhai mềm ra, nhét vào ổ khóa để lấy khuôn làm chìa. Sau đó tôi ra ngoài tìm người đánh chìa. Rồi lại nhân lúc có không người lần nữa, nhanh chóng mở khóa, chui vào phòng tư liệu của trường.
“Không nghĩ tới còn có cả thủ đoạn này, thật kích thích!” Tuyết Doanh kinh ngạc cảm thán.