Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn Dạ Bất Ngữ

Chương 11: Hồ sơ số 1 - Đĩa tiên khủng bố 11

Trước Sau

break

 

Chuyện này vốn vi phạm nội quy trường học, hơn nữa còn có người mất tích. Đương nhiên chúng tôi không dám nói ra, không cẩn thận thì sẽ bị ghi tội nặng.

 

Lữ Doanh kể một mạch xong câu chuyện này cho tôi nghe, cuối cùng nói: “Mẹ nhà nó! Ai nói tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Tôi nhún vai, trong lòng sinh ra một đống câu hỏi, nhưng có hỏi thì cậu ta cũng không trả lời được.

 

Lữ Doanh thở hổn hển như là mệt lắm rồi, nói: “Đàn anh! Anh đừng hỏi em câu hỏi nào nữa. Từ giờ em không muốn nghe bất cứ thứ gì có liên quan đến chuyện này!”

 

Sau khi nói xong cậu ta đi mất, lưng khòm kỳ lạ, dáng vẻ lao lực quá độ.

 

Mấy thứ như tò mò rất giống ma túy, đều tra tấn người khác. Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi vẫn không có cách nào giải đáp.

 

Nếu những lời Lữ Doanh nói là thật thì người xuất hiện hôm đó tuyệt đối không phải Áp Tử, tên ngu xuẩn kia không thông minh như vậy.

 

Nhưng nếu như tôi đoán thì lại có vấn đề: Người mà đám học sinh lớp 7 thấy rốt cuộc là ai?

 

Hầy, chuyện này càng ngày càng khiến người ta khó hiểu! Đột nhiên tôi nhớ đến câu mình vô tình nói mấy ngày trước “cho dù Áp Tử có chết thành ma cũng sẽ thực hiện lời hứa”, toàn thân tôi không khỏi rét run.

 

Không, trên đời này làm gì có ma. Lẽ nào trong chuyện này còn có ẩn tình gì mà tôi không biết?

 

Con người là loài sinh vật rất kỳ quái, càng là thứ không biết càng muốn tìm được lời giải thích hợp lý. Tôi cũng giống như vậy. Gần đây tôi luôn nghĩ lý do hợp lý cho việc của Áp Tử, nghĩ đến đau cả đầu.

 

“Cậu biết Áp Tử có anh em sinh đôi nào không?” Trong giờ giải lao, tôi quay lại hỏi Tuyết Doanh một câu không đầu không đuôi.

 

“Không có.” Tuyết Doanh trả lời quả quyết sau vài giây do dự.

 

“Vì sao cậu lại khẳng định như thế?” Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định.

 

Tuyết Doanh cười: "Tôi và Áp Tử đều là con nhà thế gia, đã quen biết từ nhỏ. Cậu ta là con một.” Cô ấy dừng một lát, thận trọng nhìn tôi một cái rồi nói tiếp: "Nhưng hai người chúng tôi cũng chỉ cùng xuất thân thế gia thôi, không có quan hệ nào khác!”

 

Tôi thất vọng ồ một tiếng.

 

"Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Tuyết Doanh tò mò hỏi.

 

Tôi cười khổ, thuật lại những gì Lữ Doanh nói với tôi cho cô ấy nghe.

 

"À, cho nên đó là lý do cậu thắc mắc Áp Tử có anh em sinh đôi hay không..." Tuyết Doanh bừng tỉnh, cười khúc khích không ngừng.

 

"Có gì đáng cười hả? Lẽ nào cậu không có nghi ngờ?" Tôi tức giận nhíu mày.

 

Tuyết Doanh lắc đầu vẻ đáng yêu, nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Thật sự rất đáng ngờ. Tôi có thể làm chứng, Áp Tử tuyệt đối không thông minh như vậy. Nhưng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, cậu biết cảm giác đầu tiên của tôi là gì không?”

 

"Làm sao tôi biết được?"

 

"Hì hì." Tuyết Doanh lại cười, nhưng không tiếp tục chủ đề vừa nãy mà nói: "Nghe nói cạnh trường mới mở một quán cà phê, người ta muốn đi lắm mà chẳng ai mời.”

 

Ám chỉ rõ ràng như vậy đến kẻ ngốc cũng biết là cô ấy mượn cơ hội bắt chẹt. Tôi thở dài, oán hận nói: "Được! Tôi mời cậu. Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết chưa?"

 

“Không được, chẳng có thành ý gì cả."

 

Tôi tức sắp bốc khói nhưng vẫn không dám tỏ thái độ. Không còn cách nào khác đành phải đứng dậy, bày ra vẻ nho nhã lễ độ, hành lễ với cô ấy: “Không biết hôm nay Dạ Bất Ngữ tôi đây, có hân hạnh được mời quý cô Tuyết Doanh ngây thơ đáng yêu, xinh đẹp động lòng người chiều nay đi uống cà phê không?”

 

Tuyết Doanh thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn cô ấy thì cười run cả người, ung dung nói: “Mặc dù miêu tả còn kém xa so với vẻ đẹp của tôi, nhưng mà… Nể tình sự chân thành của cậu, tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời mời! He he."

 

"Cậu hài lòng chưa? Nói được rồi chứ?" Tôi nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn hoạt bát của cô ấy. Nếu có bất kỳ yêu cầu nào phát ra từ cái miệng đó nữa, tôi nhất định sẽ không nhịn được phải vùi liễu dập hoa!

 

"Kỳ thực rất đơn giản, cậu có từng nghĩ qua chưa, có lẽ là… " Tuyết Doanh dùng hai tay chống cằm, nhìn tôi vẻ thùy mị, nói từng chữ một: "Có lẽ là… Ma nhập!"

 

"Ma nhập?" Tôi chỉ thấy cả người cứng đờ, nhất thời không thể động đậy. Không phải vì sợ hãi, mà là vì cái từ vừa lạ vừa hài hước này.

 

Có nhầm hay không! Tôi còn đang mong cô ấy có manh mối có ích nào đó. Ôi, đặt niềm tin vào người con gái này đúng là sai lầm.

 

"Tôi biết cậu không tin." Tuyết Doanh rõ ràng đã nhìn ra sự thất vọng của tôi, cô ấy nói tiếp: "Nhưng Tiểu Dạ, cậu có lời giải thích nào hợp lí hơn không? Kể từ khi chúng ta mời Đĩa Tiên, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xuất hiện hết lần này đến lần khác. Có những chuyện tôi nghĩ không thể dựa vào lẽ thường để giải thích đâu.”

 

“Nhưng mà lời giải thích của cậu vô lý quá.”

 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP

Báo lỗi chương