Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn Dạ Bất Ngữ

Chương 15: Hồ sơ số 1 - Đĩa tiên khủng bố 15

Trước Sau

break

 

“Chỉ có hai người?” Tôi nhíu mày: “Hai người nào?”

 

“Người thứ nhất là thầy hiệu trưởng. Từ hơn 20 năm trước ông ấy đã ở trường này rồi. Về phần người thứ hai, kỳ thật chúng ta rất quen thuộc, chính là thầy chủ nhiệm của chúng ta, Vạn Diêm Vương. Ngạc nhiên chưa!” Tuyết Doanh thích thú nhìn vẻ mặt giật mình của tôi, lại nói tiếp: “Còn có một chuyện khiến cậu càng bất ngờ hơn đấy. Chị họ nói với tôi, chủ nhiệm lớp của 4 cô gái kia, vừa hay là Vạn Diêm Vương.”

 

Vẻ bất ngờ trên mặt tôi ngay lập tức biến thành sự kinh ngạc, tôi lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi lớp.

 

"Cậu đi đâu vậy?” Tuyết Doanh ở phía sau tôi la lên.

 

“Nói nhảm! Đương nhiên là đi tìm Vạn Diêm Vương rồi.”

 

“Này! Đợi tôi với.”

 

Tất nhiên Vạn Diêm Vương không phải thật sự tên là Vạn Diêm Vương.

 

Chẳng qua là thầy ấy quá nghiêm khắc, nghiêm khắc đến mức quá đáng với học sinh của mình nên chúng tôi đã bí mật đặt biệt danh này cho thầy ấy. Gọi nhiều quá thành ra tôi cũng quên luôn tên thật của thầy. Lúc này thầy ấy đang thoải mái ngồi trên ghế, bắt chéo chân ăn cơm hộp tình yêu.

 

"Thầy Vạn, tụi em có vài vấn đề muốn hỏi thầy." Tôi thẳng thắn nói rõ mục đích đến đây: "Thầy còn nhớ đã xảy ra chuyện lớn gì vào 9 năm trước ở trường này không?"

 

Vạn Diêm Vương hơi kinh ngạc nhìn tôi, gãi đầu nói: "Dạ Bất Ngữ, em không lo làm bài tập về nhà mà chạy đến đây càn quấy gì vậy? Bài kiểm tra toán trắc nghiệm lần trước em chỉ thi được 56 điểm, làm hại tôi có muốn giúp em đạt điểm tiêu chuẩn cũng khó.”

 

“Chuyện này nói sau đi ạ. Vấn đề hiện tại của em rất quan trọng.” Tôi không khỏi cao giọng nói: "9 năm trước, trong lớp thầy có bốn bạn học nữ tên Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn và Lý Vân phải không? Thầy còn nhớ lúc đó xảy ra chuyện gì không? Tại sao tất cả các cô ấy đều chết trong vòng một tháng?”

 

Sắc mặt Vạn Diêm Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em nghe được chuyện của bọn họ từ đâu?"

 

“Một người bạn nói cho em biết. "Tôi nói dối mà mặt không đổi sắc: “Em còn biết, sau khi các cô ấy chết, trường học lập tức đặt ra nội quy thứ 36. Thầy Vạn, em muốn biết 4 cô gái kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Đi ra ngoài.” Vạn Diêm Vương đứng lên đuổi chúng tôi ra ngoài: “Tôi sẽ không nói cho các em biết gì hết, Dạ Bất Ngữ thằng nhóc nhà em đừng điều tra thêm nữa. Các em biết mấy thứ này chẳng có lợi gì đâu!”

 

Chao ôi! Lão già ngoan cố này. Tôi nháy mắt với Tuyết Doanh, để cô ấy làm theo kế hoạch. Tuyết Doanh mỉm cười với tôi rồi quay đầu lại đối mặt với Vạn Diêm Vương, đột nhiên òa khóc.

 

“Em… Em vốn cho rằng thầy Vạn có thể giúp bọn em!” Tuyết Doanh vừa nức nở vừa nói:" Em rất sợ! Em rất sợ bọn em sẽ giống như 4 cô gái kia.”

 

“Em, các em đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại sợ giống 4 cô gái kia?” Vạn Diêm Vương đột nhiên giống như nhận ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi rõ rệt, thầy ấy nhìn vẻ mặt ủ rũ của tôi, lại nhìn Tuyết Doanh khóc không ngừng, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ các em, các em cũng..."

 

“Không tệ.” Tôi cúi đầu, giả vờ hết sức sợ hãi: “Chúng em cũng đã chơi trò Đĩa Tiên. Cái đĩa kia muốn chúng em chết, nó muốn giết chết bọn em! Làm sao bây giờ, thầy Vạn , chúng em rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”

 

Tôi đã sớm biết Vạn Diêm Vương là người kín miệng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra chuyện 9 năm trước cho chúng tôi nghe. Vì thế tôi và Tuyết Doanh đã tự biên tự diễn đoạn khổ nhục kế này, dùng lời nói nửa thật nửa giả lừa gạt thầy ấy. Cứ đánh cược một ván đi, Vạn Diêm Vương mạnh miệng nhưng lại hay mềm lòng, biết đâu có thể lừa được chút gì đó.

 

Giờ xem ra đoạn khổ nhục kế này sắp phát huy tác dụng rồi.

 

Vạn Diêm Vương chán nản lùi về sau vài bước, tựa như trong thoáng chốc già đi vài tuổi.

 

Thầy ấy ngã ngồi xuống ghế, mệt mỏi chỉ vào cái ghế đối diện với chúng tôi: "Các em ngồi xuống đi, để tôi ngẫm lại... 9 năm trước, 4 cô bé kia chết thật thảm, tôi tưởng cả đời này bản thân sẽ không cần nhớ lại nữa. Haiz, sao trên đời này lại có mấy đứa nhóc tò mò như các em vậy chứ…”

 

Vạn Diêm Vương kể lại bi kịch xảy ra vào 9 năm trước. Đó là một chân tướng cực kỳ giật gân, một câu chuyện khiến người ta sợ hãi không thể hiểu được. 

 

Tiếng Vạn Diêm Vương khàn khàn, giọng điệu kiềm chế. Ông ấy nhìn tấm chắn nắng, hít một hơi thật sâu, chầm chậm nói: “Các em không nên chạm vào loại trò chơi kỳ quái đó. Mặc dù tôi là giáo viên, không muốn nhắc đến những chuyện mê tín đó, nhưng có một vài thứ đúng là rất khó giải thích. Có thể Đĩa Tiên thật ra không phải trò chơi dành cho con người.”

Như thường lệ, tôi đã ghi lại nó dưới đây:

“Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn, Lý Vân là học sinh lớp tôi vào thời điểm đó. Các cô bé ngoan ngoãn giỏi giang, thành tích cũng cực kỳ nổi trội, khuyết điểm duy nhất chính là rất thích những thứ kỳ lạ cổ quái. Nếu tôi nhớ không lầm thì tất cả đều bắt đầu từ buổi tối hôm đó, cái buổi tối mà đúng lúc đến lượt tôi trực ở trường…”

 

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng

Báo lỗi chương