Lúc này, mẫu thân Tiêu thị lên tiếng:
“Tỷ tỷ con nói đúng đấy, cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Tiết Nghi Trinh định bỏ chạy nhưng lại luyến tiếc tỷ tỷ nên đành ngồi im, giả vờ ăn mứt hoa quả, coi như không nghe thấy gì.
Tiết Nghi Ninh nhìn mẹ với ánh mắt dò hỏi, nghe bà nói:
“Là Ngũ Lang nhà họ Kỷ, năm ngoái nhà bọn họ đã đến thăm dò, ta và cha con đã đồng ý rồi. Chỉ là Nghi Trinh còn nhỏ, chúng ta không nỡ gả con bé đi sớm nên có thể sẽ để thêm một hai năm nữa.”
Tiết Nghi Ninh quay sang nhìn muội muội, thấy nàng ấy cúi gằm mặt, nhưng có thể thấy ngay cả tai cũng đỏ ửng.
Nàng không khỏi vui mừng.
Kỷ Ngũ Lang là người quen biết muội muội nàng từ nhỏ, hai người lúc nhỏ cứ như chó với mèo, không ngờ đến tuổi kết hôn, nhà trai lại chủ động đến cầu hôn. Có thể thấy Kỷ Ngũ Lang đã có ý với muội muội nàng từ lâu, không giống như muội muội nàng ngây thơ không biết gì.
Nàng chợt cảm thấy mình gả cho Lạc Tấn Vân cũng không hẳn là uổng phí. Chỉ cần Tiết gia có thể sống tốt, đại ca và muội muội có thể hạnh phúc, nàng cũng mãn nguyện rồi.
Sau khi nói chuyện thêm vài câu, mẫu thân hỏi nàng có muốn nghỉ ngơi không, hay là vào phòng nghỉ một lát.
Nàng biết mẫu thân muốn nói chuyện riêng với mình nhưng vì còn có các trưởng bối khác nên không tiện nói thẳng.
Nàng gật đầu, đứng dậy về phòng.
Mẫu thân cũng cáo từ mọi người, đích thân đưa nàng về. Ai ngờ mới đi được nửa đường thì có vú già đến tìm, mẫu thân bận việc nên đành sai nha hoàn đưa nàng về trước.
Căn phòng mẫu thân sắp xếp cho nàng chính là phòng cũ của nàng.
Vừa đến sân, nàng đã thấy đại ca Tiết Thiếu Đường đứng đợi ở ngoài.
Thấy nàng đến gần, Tiết Thiếu Đường mỉm cười:
“Hôm nay người đông quá, cũng không nói chuyện được với muội câu nào, nên ta mới đến đây đợi muội, mời muội uống trà.”
Nếu không phải chuyện gì to tát thì cần gì phải giấu mẫu thân?
Chỉ là muội muội muốn tự mình chịu đựng mọi khổ sở, không muốn người nhà lo lắng thôi.
“Ca ca làm việc trong triều có ổn không?” Thấy đại ca trầm mặc hồi lâu, Tiết Nghi Ninh lên tiếng hỏi.
Tiết Thiếu Đường được bổ nhiệm vào Lễ Bộ ở triều trước, kết quả còn chưa nhậm chức thì triều đình thất thủ, liên tiếp bại trận trước quân U Châu, không bao lâu sau kinh thành bị chiếm. Sau khi tân đế lên ngôi, vô số quan lại t.ự s.át tuẫn quốc, Tiết Thiếu Đường cũng từng có ý định này nhưng cha nàng, Tiết Gián lại đầu hàng.
Sau này, vợ Tiết Thiếu Đường mang thai, Tiết Nghi Ninh lại đính hôn với Lạc Tấn Vân, Tiết Thiếu Đường cuối cùng cũng chấp nhận khuất phục, tiếp tục làm việc ở Lễ Bộ, hai tháng trước vừa mới được thăng chức.
Con đường làm quan của hắn thuận lợi như vậy đương nhiên là nhờ công lao của muội muội. Nếu không phải muội muội gả cho Trấn Quốc đại tướng quân, ít nhất hắn còn phải đợi ba năm nữa mới có thể thăng chức.
Nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, lúc này muội muội lại hỏi đến, hắn không dám nói nhiều, chỉ cười khổ:
“Mọi chuyện đều tốt, A Ninh không cần lo lắng.”
Tiết Nghi Ninh mỉm cười:
“Ca ca nói vậy muội cũng yên tâm rồi. Vạn sự tùy duyên, làm quan cho ai mà chẳng phải làm quan? Chuyện đã qua thì cho qua đi.”
Tiết Thiếu Đường không ngờ nàng lại an ủi mình.
Giống như đang nói: “Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, gả cho ai mà chẳng phải gả? Chuyện đã qua thì cho qua đi.”
Có lẽ đối với nàng mà nói, nếu không thể gả cho người mình yêu thì gả cho ai cũng như nhau.
Lúc này, trong viện có tiếng động, hai người nhìn ra ngoài thì thấy mẫu thân Tiêu thị đang đi tới.
Hai người đứng dậy nghênh đón. Tiêu thị đang định nói chuyện thì có một bà tử được người dẫn đến tìm Tiết Nghi Ninh.
Vừa nhìn thấy bà ta, Tiết Nghi Ninh đã có dự cảm không lành, bởi vì bà tử này là người chuyên quản lý xe ngựa đưa đón nữ quyến trong Lạc phủ.
Quả nhiên, bà tử đến gần, nói với nàng:
“Phu nhân, tướng quân nói thời gian không còn sớm, nên về thôi.”
Tiêu thị ngạc nhiên:
“Sớm vậy đã phải về rồi sao?”
Tiết Nghi Ninh biết không thể cãi lời Lạc Tấn Vân nên đành phải giải thích:
“Mẫu thân, có lẽ là có việc gấp. Mấy hôm trước tướng quân đang họp ở trong phủ thì bị triệu vào cung, lần này chắc cũng vậy.”
“Vậy hay là con ở lại đây, để…”
Tiết Nghi Ninh biết mẫu thân muốn nói để Lạc Tấn Vân đi trước, nhưng nàng cũng biết nếu hắn đã bảo nàng đi thì sẽ không đồng ý, nên nàng nói:
“Con về trước, lần sau con sẽ tìm cơ hội về thăm người.”
Tiêu thị đoán chắc con gái sợ chọc giận chồng, cuối cùng bà cũng không nói gì nữa, nước mắt lưng tròng.
Tiết Nghi Ninh vội vàng an ủi mẫu thân, hai người đều rơm rớm nước mắt, lưu luyến chia tay.
Lúc này, Tùng Nguyệt nói:
“Cô nương, hay là người mang một chậu lan về đi, vừa lúc chậu này đang nở hoa.”
Nói rồi, nàng ấy bưng một chậu lan bên cửa sổ đến.
Tiết Nghi Ninh nhìn, đúng là chậu Xuân Lan nhỏ nhất.
Nhìn chậu lan, nàng lại càng muốn khóc.
Cuối cùng nàng vẫn kìm nén cảm xúc, nhận lấy chậu lan, ôm vào lòng.
Ra khỏi sân, Ngọc Khê muốn cầm giúp nàng nhưng nàng không nỡ, cứ ôm chậu lan như vậy cho đến khi ra đến cửa, nhìn thấy Lạc Tấn Vân đang đứng đợi.