Hình Như Phu Nhân Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 9: Bất lực

Trước Sau

break

Lạc Tấn Vân nhìn chậu lan trong tay nàng. Nàng biết nếu mình mở miệng nói chuyện chắc chắn sẽ nghẹn ngào nên không nói gì, Lạc Tấn Vân cũng không hỏi.
Cho đến khi lên xe ngựa, nàng mới dám dựa chậu lan vào ngực, ôm chặt lấy, nước mắt tuôn rơi, những giọt lệ trong suốt lăn dài trên lá lan.
Xe ngựa về đến Tướng quân phủ, nàng đã kìm nén cảm xúc, đưa chậu lan cho Ngọc Khê, đi theo Lạc Tấn Vân vào trong.
Vừa vào đến hậu viện, đã có gã sai vặt đến bẩm báo:
“Tiếu tướng quân vừa đến, bảo tướng quân đến đó sớm một chút, nói là trước giờ Tuất mới có thể nghe Thập Tứ Nương đàn, dặn tướng quân đừng đến muộn.”
Lạc Tấn Vân cười nói:
“Được rồi, ta đến ngay. Xem hắn ta làm gì nào.”
Nói rồi, hắn đến chính đường thay quần áo.
Lúc này Tiết Nghi Ninh mới biết, cái gọi là “có việc” của hắn là cùng người khác hẹn đến thanh lâu.
Chỉ là đến thanh lâu nghe một kỹ nữ đàn mà thôi… lại bắt nàng phải về sớm, bỏ lỡ cơ hội về nhà mẹ đẻ khó khăn lắm mới có được.
Nàng ngước mắt nhìn trời, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi xuống.
Nàng có trách cha mình không?
Có lẽ… cũng có một chút.
---
Trở về phòng, nàng đặt chậu lan bên cửa sổ, ngồi ngẩn người rất lâu, cũng không ăn tối, tắm rửa rồi đi ngủ.
Có lẽ vì về nhà mẹ đẻ, có lẽ vì nhìn thấy chậu lan, đêm đó nàng mơ thấy rất nhiều người quen thuộc. Sau đó, chỉ trong một đêm, nước mất nhà tan, tất cả mọi người đều chết trước mặt nàng.
Tỉnh dậy, nàng đã nước mắt đầm đìa. Bên ngoài vừa lúc vọng lại tiếng Lạc Tấn Vân trở về.
Nàng sững sờ một lúc mới hoàn hồn, vội vàng lau nước mắt, định xuống giường thì Lạc Tấn Vân đã bước vào, đang định đi tắm.
Tiết Nghi Ninh biết hắn đến đây chỉ vì một chuyện, nhưng lúc này nàng vẫn còn chìm trong giấc mơ, cả người không còn chút sức lực nào, nàng không nhịn được nói:
“Phu quân, thiếp hơi mệt.”
Lạc Tấn Vân dừng bước, lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng dịu dàng nói:
“Phu quân, thiếp thật sự không còn chút sức lực nào, hay là… đêm nay chàng đến chính đường nghỉ ngơi nhé?”
Lạc Tấn Vân nhìn nàng một lúc, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Tiết Nghi Ninh sững người vì tiếng cười lạnh của hắn. Một lúc sau nàng mới hiểu vì sao hắn lại cười lạnh.
Hắn biết nàng đã nghe thấy lời gã sai vặt nói, biết hắn đến thanh lâu.
Lúc này, hắn về phòng muốn ân ái, nàng lại tìm cớ từ chối.
Có lẽ hắn cảm thấy nàng quá tự tin… tự cho mình là đúng, nên hắn mới cười lạnh khinh thường.
Dù sao hắn muốn tìm nữ nhân thì ở đâu cũng có, trong nhà còn có Hạ cô nương sắp vào cửa, nàng không có tư cách làm nũng trước mặt hắn.
Nhưng hắn hiểu lầm rồi, nàng nào có coi trọng bản thân mình như vậy, nàng thật sự rất mệt, rất mệt.
Nàng thở dài bất lực, nằm xuống giường, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện, mãi đến nửa đêm mới ngủ được.
---
Hôm sau, Lạc Tấn Vân tắm rửa xong đã đi làm việc. Hắn là Trấn Quốc đại tướng quân, khi không phải ra trận thì phải xử lý quân vụ, nên sáng sớm đã ra khỏi phủ, đến chiều tối hoặc tối muộn mới về.
Sổ sách chi tiêu chỉ còn lại một chút cuối cùng, Tiết Nghi Ninh đêm qua ngủ không ngon, sáng nay lại dậy sớm, sau khi thỉnh an lão phu nhân xong liền về phòng nghỉ ngơi, để Ngọc Khê tự mình kiểm tra sổ sách.
Đợi nàng tỉnh dậy, Ngọc Khê liền hỏi:
“Tiền tiêu vặt của cô nương họ Hạ và nha hoàn của nàng ta thì sao ạ?”
Hạ Liễu Nhi hiện giờ vẫn chưa chính thức vào cửa, thân phận giống như một vị khách, tự nhiên không cần phát tiền tiêu vặt. Còn nha hoàn bên cạnh nàng ta hiện giờ có ba người, trước đó cũng không nói rõ ai là đại nha hoàn. Nhà họ Lạc xuất thân là võ quan nhỏ, ngày thường sống rất tiết kiệm, một thiếp thất chưa sinh con như Hạ Liễu Nhi chỉ cần một đại nha hoàn là đủ. Nhưng Tiết Nghi Ninh không muốn bị Lạc Tấn Vân bắt lỗi, nói nàng hà khắc nên nói:
“Phân Nhi vốn là nhị đẳng nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, bây giờ được thăng lên làm đại nha hoàn thì cứ phát tiền tiêu vặt theo lệ của đại nha hoàn. Tiểu Trân mới được điều đến cũng phát theo lệ của đại nha hoàn. Còn người kia thì cứ tính theo nhị đẳng nha hoàn. Còn chỗ Hạ cô nương…”
Tiết Nghi Ninh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nàng ta là khách, không cần phát tiền tiêu vặt. Nhưng ngươi hãy đến phòng ta lấy năm lượng bạc, lát nữa đưa tiền tiêu vặt cho nha hoàn thì tiện thể đưa luôn cho nàng ta, nói là ta bận quá có thể có vài chỗ sơ suất, hạ nhân cũng có lúc lười biếng. Cảo nàng ta nhận lấy, muốn mua gì thì mua.”
Ngọc Khê lẩm bẩm:
“Nô tỳ thấy phu nhân lo lắng thừa rồi, tướng quân quý trọng nàng ta như vậy, chắc chắn đã cho nàng ta rất nhiều tiền rồi. Sao nàng ta lại cần đến chút tiền của phu nhân chứ?”
“Của hắn là của hắn, của ta là của ta, dù sao đưa thêm tiền cũng không sai.” Tiết Nghi Ninh đáp.
Ngọc Khê thấy chủ tử chịu quá nhiều ấm ức nhưng cũng biết nàng bất lực.
Rõ ràng là lão phu nhân đã sắp xếp chỗ ở ổn thỏa rồi, vậy mà tướng quân vẫn cố tình đến, lạnh lùng nói muốn đổi sân. Sau này nếu thiếu tiền, thiếu đồ, bị bắt lỗi thì không biết tướng quân sẽ đau lòng cho bảo bối của hắn ta như thế nào nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc