Hình Như Phu Nhân Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 7: Về nhà

Trước Sau

break



Chỉ cần liếc mắt một cái, Tiết Nghi Ninh đã nhận ra bộ y phục hắn đang mặc rất bình thường, chỉ là một bộ thâm y đơn giản, không hề có ý định ăn mặc chỉnh tề khi đến nhà vợ.
Đúng là hắn không phải người chú trọng vẻ bề ngoài, hơn nữa hắn vốn đã tuấn tú, không cần ăn vận cầu kỳ cũng nổi bật hơn rất nhiều nam nhân khác. Nhưng dù sao hôm nay cũng là đến nhà vợ, ăn mặc như vậy rõ ràng là không coi trọng.
Tiết Nghi Ninh nhìn thấy tất cả nhưng chỉ hơi cúi đầu, không để lộ ra chút bất mãn hay oán trách nào.
Luôn giữ thái độ ôn hòa, hiền thục của một chủ mẫu. Trước kia nàng luôn cảm thấy không ai có thể làm được điều này, không ngờ sau khi gả vào Lạc gia, nàng lại dần vô thức học được.
Đến cửa lớn, hắn cưỡi ngựa đi trước, nàng ngồi xe ngựa đi phía sau. Nhìn bóng lưng hắn qua khe hở của rèm xe, rõ ràng là vợ chồng nhưng nàng lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người xa vời vợi.
Tiết Nghi Ninh thu hồi ánh mắt, đáy mắt u ám.
Xe ngựa đến Tiết gia, trưởng tử Tiết gia cũng là anh ruột của Tiết Nghi Ninh, Tiết Thiếu Đường ra đón. Sau đó, nhạc phụ Tiết Gián cũng bước ra, chào hỏi Lạc Tấn Vân, nói chuyện vài câu rồi cùng nhau vào trong.
Trong bữa tiệc, mọi người trong Tiết gia nhắc đến trận chiến ở Địch Bắc lần này của Lạc Tấn Vân.
Nhân lúc Trung Nguyên đổi chủ, Địch Bắc nhân cơ hội quấy rối, muốn tấn công từ biên giới phía Bắc.
Lạc Tấn Vân dẫn quân xuất chinh, chỉ trong nửa năm đã đánh bại quân địch, sau đó thừa thắng xông lên, gϊếŧ chết đại tướng Hữu Hiền Vương của Địch Bắc, khiến Địch Bắc đại bại, hắn mới khải hoàn trở về.
Dưới trướng Hữu Hiền Vương còn có một mãnh tướng tên là Dương Tự, vốn là thuộc hạ của tiên đế khi còn tại vị ở U Châu. Vì bất mãn tiên đế xử tử cha mình nên hắn đã đầu quân cho Địch Bắc. Người này rất hiểu rõ thói quen dụng binh của Lạc Tấn Vân và các tướng lĩnh khác nên rất khó đối phó. Chính vì vậy, việc Lạc Tấn Vân có thể nhanh chóng giành chiến thắng vang dội như vậy thật sự đáng khen ngợi.
Người nhà họ Tiết không ngừng khen ngợi Lạc Tấn Vân dụng binh như thần, không ai sánh bằng.
Lạc Tấn Vân nghe vậy chỉ cười nhạt:
“Dương Tự bất quá chỉ là một kẻ tiểu nhân bội bạc, không đáng nhắc đến.”
“Tướng quân khiêm tốn rồi. Dù là Dương Tự hay Hữu Hiền Vương đều không phải người tầm thường, tướng quân có thể một tay gϊếŧ chết cả hai người, nói là ‘kiêu dũng vô địch’ cũng không quá.”
Lạc Tấn Vân chỉ cười nhạt, mọi người lại chuyển sang chủ đề khác.
Tiết Nghi Ninh lại chú ý đến sắc mặt của cha nàng, Tiết Gián. Khi Lạc Tấn Vân nói câu “kẻ tiểu nhân bội bạc”, sắc mặt ông ấy trở nên rất mất tự nhiên, chỉ cười gượng gạo, không nói gì.
Tiết Nghi Ninh chợt nhận ra, có lẽ Lạc Tấn Vân cũng khinh thường cha nàng như khinh thường Dương Tự. Bởi cha nàng cũng là kẻ hàng thần, cũng là kẻ bội bạc.
Tiết gia từng có một tấm biển, do tiên đế ban tặng, trên đó viết bốn chữ “Cao tiết thanh phong”.
Chính vì tấm biển này mà Tiết gia vinh quang trăm năm, trở thành tấm gương sáng cho văn nhân.
Nhưng khi giặc chiếm được kinh thành, vua mới lên ngôi, rất nhiều đại thần chức vị không bằng cha nàng đều từ quan về quê hoặc tự sát để tuẫn quốc. Chỉ có cha nàng là đầu hàng triều đình mới, trở thành hàng thần.
Cũng có người mắng cha nàng là kẻ vô liêm sỉ, vong ân bội nghĩa.
Cha nàng đã như vậy, con gái của ông ấy thì có thể tốt đẹp đến đâu?
Cũng khó trách Lạc Tấn Vân lại lạnh nhạt với nàng như vậy.
Tiết Nghi Ninh lặng lẽ nhìn khuôn mặt xấu hổ và thất vọng của cha mình, rồi lại nhìn Lạc Tấn Vân với vẻ mặt thờ ơ, ứng phó với những lời nịnh nọt của họ hàng nhà vợ một cách qua loa lấy lệ. Nàng cúi đầu, lòng nặng trĩu.
Tiệc rượu kết thúc, Lạc Tấn Vân được các trưởng bối Tiết gia tiếp đãi, Tiết Nghi Ninh thì trò chuyện cùng các nữ quyến trong nhà.
Muội muội mười bốn tuổi Tiết Nghi Trinh vì chưa xuất giá nên trước đó không thể ngồi vào bàn tiệc, bây giờ mới có cơ hội đến bên cạnh tỷ tỷ, vui vẻ đưa cho nàng một chiếc quạt tròn do chính tay nàng ấy làm.
Chiếc quạt hình tròn, trên đó thêu hình chim hỉ thước đậu trên cành mai, tua rua màu hồng nhạt đính ngọc trai, cả về kỹ thuật thêu lẫn màu sắc đều rất tinh xảo, có thể thấy được nàng ấy đã rất dụng tâm.
Nghi Trinh nói:
“Muội làm chiếc quạt này sau khi tỷ về nhà mẹ đẻ, định đợi tỷ đến thì đưa cho tỷ, không ngờ đến bây giờ tỷ mới về.”
Tiết Nghi Ninh cười nói:
“Trước kia phu quân không có nhà, tỷ về nhà mẹ đẻ một mình không tiện, bây giờ hắn đã về rồi, có cơ hội tỷ sẽ về.”
Thực ra, nàng cũng không biết “cơ hội” này là khi nào, chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.
Nhưng Tiết Nghi Trinh còn nhỏ, ngây thơ tin ngay, vui vẻ nói:
“Vậy muội sẽ làm thêm cho tỷ… làm một đôi gối uyên ương thủy hí!”
Tiết Nghi Ninh đáp:
“Cái đó tốn công lắm, muội thêu cho tỷ một cái túi thơm là được rồi, tỷ có thể mang theo bên mình mỗi ngày. Còn gối uyên ương thì muội cứ giữ lại cho mình đi.”
“Tỷ nói gì vậy!” Tiết Nghi Trinh đỏ mặt, ngồi im re không nói nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc