Lỗ Thanh Á mừng đến phát khóc khi biết tin Nhiếp Thư Diêu có thai.
Đứa bé này đến quá đúng lúc.
Bà chắp tay bái lạy trời cao, sau đó lại cảm ơn Nhiếp Thư Diêu, còn cử xe riêng đưa Nhiếp Thư Diêu về nhà, đồng thời gọi cho quản gia tìm chuyên gia dinh dưỡng về để lo một ngày ba bữa cho cô.
Nhiếp Thư Diêu về đến nhà thì nhốt mình ở toilet, lần đầu tiên cô nói dối một chuyện lớn đến thế. Cô lo sợ bất an, lo lắng mẹ chồng và Chu Đồ sẽ phát hiện, cũng quan ngại về những thứ họ chưa biết, nhưng hiện giờ cô không còn đường lui nữa.
Nếu Chu Đồ điều trị không thành công, thì cả đời này anh cũng không có cơ hội làm cha.
Cô phải tận dụng thời gian này để mang thai, hoàn thành tâm nguyện được làm cha của Chu Đồ.
Xác suất thụ tinh nhân tạo chỉ thành công từ 30% đến 50%, hơn nữa cô không thể chờ thời gian sàng lọc, chọn phôi, nuôi dưỡng để cấy vào tử ©υиɠ. Lỡ như đứa bé bị đột biến nhiễm sắc thể, thì sinh ra chắc chắn sẽ dị dạng.
Cô không có thời gian để mạo hiểm.
Chỉ còn một phương pháp cô không muốn chấp nhận nhất, nhưng bắt buộc phải chấp nhận, chính là—— làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông và để anh ta bắn vào trong.
Nếu may mắn thì chỉ trong một lần là cô sẽ có thai.
Ngay từ lúc nghĩ ra được cách này, lòng cô cũng đã chọn được một người, người này không phải ai khác, chính là anh cả của Chu Đồ, Chu Đạc.
Diện mạo của hai người giống nhau đến ba phần, mắt của họ cũng rất giống, chỉ khác ở chỗ Chu Đạc rất lạnh lùng, còn Chu Đồ thì rất thích cười, nên đôi mắt anh rất dịu dàng.
Nếu là Chu Đạc, thì đứa bé sẽ giống Chu Đồ được vài phần.
Cô rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, thở dài một hơi, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Chu Đạc: 【 Anh cả, anh có rảnh không? Em có việc cần anh giúp. 】
Những năm đầu, Chu gia đã lập nghiệp bằng nghề kinh doanh trang sức ở Hồng Kông, khi chuyển đến Bắc Kinh, họ đã mở một chuỗi cửa hàng trang sức. Lúc Chu Đạc lên nắm quyền, việc đầu tiên anh làm chính là sáng lập nhãn hàng “Marry me” độc nhất vô nhị. Sau đó anh chọn một người minh tinh nổi tiếng làm người đại diện, cũng có thể nói anh vừa làm đã nổi tiếng khắp cả nước.
Hiện nay, ‘Marry me’ đã có hơn 200 cửa hàng ở khắp thành phố lớn, mỗi lần Nhiếp Thư Diêu đi ngang qua trung tâm thành phố, cô đều nhìn thấy bảng quảng cáo ‘Marry me’ trên màn hình lớn: 【 Yêu một người, chung thủy mãi một người. 】
Liệu một người sáng lập nên thương hiệu trung trinh như vậy có đồng ý với yêu cầu của cô không?
Nhiếp Thư Diêu không biết.
Cô gần như chẳng có cái gì để đàm phán với anh cả.
Cô chỉ có thể đặt cược, đặt cược vào tình cảm anh em của Chu Đạc và Chu Đồ, đặt cược anh sẽ không thấy chết mà không cứu.
Gần 6 giờ tối, Chu Đạc mới gọi điện thoại cho cô, giọng nói lành lạnh: “Chuyện gì?”
“Em…Em muốn nói trực tiếp với anh.” Nhiếp Thư Diêu vừa nghe giọng anh, là nhớ lại vẻ mặt khi ở nhà của anh, ngày thường vẫn rất lạnh nhạt, hay cụp mắt nhìn người khác, đôi mắt đen nhánh che giấu toàn bộ cảm xúc, sâu kín đến mức nếu lỡ có đối mặt, anh sẽ mang đến cảm giác áp bức chưa từng có cho đối phương.
Giọng của trợ lý truyền đến, đại khái là đang báo cáo về lịch trình hôm nay, Nhiếp Thư Diêu biết bình thường anh rất bận, sợ đêm nay anh không có thời gian nên vội vàng nói: “Em tới văn phòng chờ anh xong việc, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu ạ.”
Chu Đạc “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại, Nhiếp Thư Diêu ngồi một lúc lâu vẫn chưa định thần được.
Cô ngơ ngác ngồi trên giường, chợt nhận ra đôi tay cô đang run rẩy,nhưng cô không cho bản thân nghĩ miên man nữa, cô cầm quần áo vào toilet tắm rửa sấy tóc, thay quần áo rồi ra ngoài.
Dì Trịnh và chuyên gia dinh dưỡng đang nấu bữa tối, thấy cô vội vã rời đi, bà lập tức đuổi theo: “Mợ hai đi đâu thế? Cô còn chưa ăn cơm chiều đấy!”
“Cháu không đói, chờ cháu về rồi ăn nhé.” Nhiếp Thư Diêu lên xe, nói với tài xế, “Đến công ty.”
Tài xế là người do Chu Đạc chọn, nên rất kín miệng, nghe thấy Nhiếp Thư Diêu báo địa chỉ, không nói lời nào lập tức khởi động xe, lái thẳng đến bãi đậu xe của công ty.
Thang máy lên văn phòng của Tổng giám đốc phải có vân tay mới lên được, Nhiếp Thư Diêu đi vào thang máy nhân viên để báo với lễ tân, nhưng chắc là Chu Đạc cũng đã chỉ thị cho trợ lý xuống, nên khi cửa thang máy vừa mở, đã có một trợ lý nam quen mặt đứng trước cửa. Cậu ta cung kính dẫn cô vào thang máy dành cho lãnh đạo, ấn vân tay cho cô, thang máy đi được một lúc thì dừng ở tầng 26.
Cũng là tầng trên cùng của tòa nhà này.
“Cảm ơn.” Nhiếp Thư Diêu lễ phép nói.
“Đừng khách sáo ạ.” Trợ lý tên Tần Phong, ngoài cậu ra, còn một trợ lý về vấn đề sinh hoạt là Dương Vũ và một trợ lý đặc biệt tên Hứa Cương. Văn phòng của giám đốc còn có 2 nữ thư ký, phụ trách nghe các cuộc gọi nội bộ và đóng dấu văn kiện.
Bên ngoài văn phòng của Tổng giám đốc là một không gian vòng cung hình bán nguyệt, trong đó có hai cô thư ký đang bận rộn làm việc, các cô chào hỏi Nhiếp Thư Diêu xong, thì cúi đầu làm việc, điện thoại đổ chuông liên tục nhưng họ làm mọi thứ rất tuần tự.
Phòng trà rất rộng, mùi cà phê tràn ngập các tầng của toàn nhà, cạnh phòng trà là hai khu giải trí, điểm khác biệt của nơi đây so với các công ty khác chính là: Nơi này không có cây xanh.
“Cô muốn uống gì ạ?” Tần Phong đưa ipad qua mời Nhiếp Thư Diêu, tiếp theo thì nhận chiếc túi trong tay cô, dẫn cô đi về phía văn phòng, “Cô cứ chọn, lát nữa tôi sẽ mang qua cho cô.”
“Nước ấm là được, cảm ơn.” Nhiếp Thư Diêu liếc nhìn ipad, trong đó có hơn mười loại trà, tất cả đều là những loại trà quý hiếm trên thị trường, Vũ Di Mẫu Chu Đại Hồng Bào (武夷母株大红袍), Kim Qua Cống Trà (金瓜贡茶), Thái Bình Hầu Khôi (太平猴魁), Tín Dương Mao Tiêm Đằng (信阳毛尖等), phải bỏ ra gần 100.000 NDT mới mua được mấy gram.
Cái này mà là trà à, tiền thì đúng hơn.
Nhiếp Thư Diêu nhìn chằm chằm cốc nước ấm trên bàn trà, chiếc cốc trong suốt có khắc hoa văn cổ điển, cô vuốt ve hoa văn trên đó, khoảnh khắc khi cô bước vào văn phòng, lồng ngực cô đã đập loạn.
Cô sợ bị từ chối, nhưng cũng sợ anh sẽ đồng ý.
Cho dù kết quả như thế nào, cô cũng không muốn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng có tiếng mở cửa, Nhiếp Thư Diêu ngẩng đầu nhìn sang, Chu Đạc vừa bước vào cũng chạm mắt với cô.
Anh mặc một bộ vest đen tuyền, vai rộng chân dài, khí thế uy nghiêm, sườn mặt sắc bén, lông mày đen nhánh, môi mím chặt, không để lộ tí cảm xúc nào, anh rũ mắt nhìn về phía sau, trợ lý cũng ngầm hiểu, bèn đóng cửa lại đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng, anh mới sải bước đến chỗ cô.
Cảm giác áp bức quen thuộc, trái tim Nhiếp Thư Diêu bỗng nhiên rối loạn.
Tai cô như ù đi, chỉ còn lại mỗi tiếng tim đập thình thịch.