Đầu tiên là mùi tuyết tùng lạnh băng xộc thẳng vào mũi cô, sau đó chính là mùi thuốc còn đọng lại trên người anh, có lẽ do khách hàng để lại, hoặc do anh đã ở bên ngoài rất lâu, vì mùi khói nhạt đến mức gần như không có.
Nhiếp Thư Diêu nhẹ nhàng ngước nhìn, thì trông thấy anh đã ngồi đối diện sofa, anh cởi cúc trên tay áo, nghiêng mặt, hơi nhướng mi, đợi cô chủ động nói.
Những lời cô đã thầm nói rất nhiều lần như nghẹn ở cổ họng, cô xoa chiếc ly trong tay, gian nan nuốt nước bọt: “Em……”
Người đàn ông cởi cúc áo còn lại, không nhìn cô, chỉ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, như đang ám chỉ rằng:
Anh không có kiên nhẫn.
“Em muốn anh giúp em……” Nhiếp Thư Diêu ép bản thân mình nhìn thẳng vào mắt anh, tim cô đập quá nhanh, cô gần như không nghe rõ bản thân nói gì nữa, chỉ biết lặp lại, “Cho em một đứa con.”
Mặt Chu Đạc không có cảm xúc, lông mày anh hơi nhướng lên, đôi mắt đen nhánh ấy nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đứa con?”
“Vâng, là một đứa con.” Nghĩ đến Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, “Anh cũng biết, anh ấy rất muốn chết, ý chí sống quá thấp, bác sĩ nói như thế sẽ gây bất lợi cho việc điều trị sau này, nên cần phải điều chỉnh lại tâm trạng cho anh ấy càng sớm càng tốt…… Em đã lừa anh ấy nói rằng em có thai, nhưng phải làm thế anh ấy mới có động lực sống.”
“Em biết, nếu sau này anh ấy có khỏe lại, anh ấy cũng không thể làm cha được nữa.”
“Chu Đồ rất muốn có con và em muốn hoàn thành mơ ước của anh ấy.” Nhớ lại hình ảnh Chu Đồ đẫm nước mắt nằm trên giường, lòng cô đau đớn không thôi, cô chua chát cầu xin anh, “Cho nên, em mới tìm anh, mong anh có thể giúp em.”
Không khí yên tĩnh.
Chu Đạc không nói gì, chỉ nhìn cô.
Đôi mắt anh đen láy, đôi mày thẳng tắp chẳng hề dao động, mang theo cảm giác áp bức cùng cực, anh sắc bén hơn Chu Đồ một chút, dáng vẻ tinh anh mặc vest phẳng phiu, toàn thân toát lên hơi thở cao ngạo kiêu căng, sắc mặt luôn lạnh lùng, thờ ơ.
Như bây giờ đây.
Nhiếp Thư Diêu không sợ anh, nhưng không thể giao tiếp bình thường với anh được, ngay cả khi ăn chung một bàn cơm, cô cũng luôn cố gắng tránh nhìn ánh mắt anh.
Một vài người đã có khí chất bẩm sinh, ánh nhìn luôn mang tính công kích, giống như Chu Đạc vậy.
Cái liếc mắt của Chu Đạc cũng đủ toả ra khí thế bao phủ khắp đất trời: “Giúp thế nào?”
Nhiếp Thư Diêu không ngờ anh sẽ hỏi thế.
Cô bỗng sững người, ngạc nhiên chớp mắt, miệng cô hơi hé mở, nhưng lại không phát ra tiếng nào cả.
“Là……” Cô hít vào một hơi, dũng cảm nói, “Làm với em……”
Cuối cùng cô cũng không dám nói từ đó, bèn gian nan gục đầu xuống.
Chu Đạc đứng dậy đi lại bàn làm việc: “Tôi sẽ xem như hôm nay em không đến, cũng chưa nghe những lời đó, em về đi.”
“Anh cả!” Nhiếp Thư Diêu vội vàng đứng dậy, cô từng nghĩ Chu Đạc sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại từ chối dứt khoát như thế, cô lấy một chiếc hộp trong túi xách ra, bên trong là viên hồng ngọc cho mẹ chồng Lỗ Thanh Á đưa cho cô, đối với Chu Đồ, từ trước đến giờ bà rất thiên vị, viên hồng ngọc tặng cô cũng là độc nhất vô nhị, bà còn nói nên truyền từ đời này sang đời khác, còn bảo Nhiếp Thư Diêu đưa cho cháu dâu tương lai.
“Em tặng anh cái này.” Cô đuổi theo tới bàn làm việc, vừa thấy Chu Đạc ngồi xuống, cô đã mở chiếc hộp đựng hồng ngọc ra đặt trên bàn, “Em biết yêu cầu này quá vớ vẩn, em biết…… Nhưng em không có cách nào khác, em chỉ có thể…… Em chỉ có thể làm như vậy…… Xem như em xin anh, anh cả……”
Chu Đạc nhìn viên hồng ngọc trên bàn, cảm thấy khó hiểu.
Viên hồng ngọc gia truyền của Chu gia chỉ có một viên, Lỗ Thanh Á quá bất công, rõ ràng Chu Đạc đã tranh đấu giành lại vị thế cho Chu gia nhiều như vậy, nhưng bà lại dành hết tình cảm cho Chu Đồ. Nhiếp Thư Diêu cũng yêu Chu Đồ đến tận xương tủy, còn cam tâm tình nguyện vì Chu Đồ mà làm việc này.
Anh thật sự muốn biết, vẻ mặt của Lỗ Thanh Á sẽ ra sao nếu phát hiện ra sự thật.
“Nếu trong vòng năm phút, em khiến tôi có phản ứng.” Chu Đạc nhìn về phía Nhiếp Thư Diêu, đôi mắt anh đen nhánh như nhìn thấu cả trái tim cô, “Tôi sẽ đồng ý với em.”