Nhiếp Thư Diêu và Chu Đồ kết hôn được hai năm, cố gắng mang thai nửa năm, nhưng bụng cô không thay đổi gì cả. Nhiếp Thư Diêu biết, Chu Đồ mong cô mang thai, thậm chí cũng đã nghĩ tên cho con trai và con gái xong cả rồi.
Nhưng đáng tiếc, cô lại chưa thể mang thai.
Cô ngồi trong toilet, nhìn que thử thai trên tay, đã qua 15 phút, nhưng trên que thử thai chỉ xuất hiện một vạch đỏ.
Dường như, thượng đế không hề nghe thấy lời nguyện cầu của cô.
Cô nhìn chằm chằm que thử thai trong tay, đã 17 ngày kể từ lúc Chu Đồ gặp nạn, đêm nào cô cũng không yên giấc, đêm nào cô cũng gặp ác mộng, nếu không mơ thấy anh khóc lóc muốn chết thì mơ thấy bác sĩ báo anh đã mất.
Tim cô đã sớm chết lặng.
Nhưng trong đầu luôn có một sợi dây níu lấy cô, để cô không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Cô thở dài, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân ở bệnh viện: “Tống Chanh, giúp mình một việc.”
Thời gian thăm Chu Đồ là từ 4 giờ đến 4 giờ 30, chỉ có một người trong nhà được vào trong, Lỗ Thanh Á dựa vào ghế nghỉ ngơi, bà nhường cơ hội hôm nay cho Nhiếp Thư Diêu.
Nhiếp Thư Diêu mặc quần áo vô trùng, đeo khẩu trang và đội mũ cẩn thận, để ảnh siêu âm chế độ B (*) giả do Tống Chanh làm vào túi vô trùng, sau đó mới ra hiệu cho bác sĩ đưa vào phòng ICU, Chu Đồ nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, bác sĩ mở một cái ống nhỏ sau gáy anh tiếp đó lắp ống nhựa vào, đầu còn lại của ống thì cắm vào máy thở. Đầu anh phải khâu bảy mũi, vết thương đang hồi phục rất tốt, y tá đến kiểm tra thiết bị, thay thuốc thêm lần nữa thì đi ra ngoài, nhường chỗ cho cô.
(*) Chế độ B (đen trắng)
Chế độ B thường được sử dụng để đánh giá thai nhi đang phát triển và các cơ quan bao gồm gan, lách, thận, tuyến giáp, tinh hoàn, vυ", tử ©υиɠ, buồng trứng và tuyến tiền liệt. Siêu âm chế độ B đủ nhanh để hiển thị chuyển động theo thời gian thực, như chuyển động của tim hoặc các mạch máu.
Rất lâu sau, Nhiếp Thư Diêu vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Đồ.
Trước khi xảy ra tai nạn, Chu Đồ đi ngang cửa hàng hoa, mua một bó hoa đặt ở cốp xe, khi dừng đèn đỏ, anh còn nhắn cho Nhiếp Thư Diêu một tin: 【 Em ăn trưa chưa? 】
Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp xem tin nhắn, thì đã nhận được điện thoại của Lỗ Thanh Á, bà nói Chu Đồ đang cấp cứu ở bệnh viện.
Vì tránh hai người vượt đèn đỏ mà chiếc xe tải ấy đã tông thẳng vào Chu Đồ và một người thai phụ đi xe điện, người thai phụ kia đã tử vong tại chỗ, còn Chu Đồ sau khi cấp cứu thì bị chấn thương đốt sống T5 - Liệt nửa người. Hai chân dưới cũng bị liệt nên bị suy giảm cảm giác tương ứng với phần bị tổn thương, gây khó thở, rối loạn đại tiện và ŧıểυ tiện, chức năng sinh sản và hệ thần kinh tự chủ.
Khi tỉnh lại anh đã hôn mê hai lần do không chấp nhận được thực tại, nhưng trong lần tỉnh lại tiếp theo, phát hiện bản thân mất khả năng kiểm soát việc tiêu ŧıểυ, thì anh đã khóc lóc gào rống với nhân viên y tế muốn họ cút.
Nhưng anh không thể phát ra âm thanh.
Lúc đó, Nhiếp Thư Diêu đứng bên ngoài phòng ICU, nhìn Chu Đồ bất lực tuyệt vọng mở to mắt, nước mắt anh lăn dài trên má, y tá lấy khăn giấy lau cho anh, nhưng ngay cả sức lực để né anh cũng không có.
Nhiếp Thư Diêu nắm lấy bàn tay anh, vẫn là bàn tay ấm áp khô ráo như trước, nhưng anh đã gầy đi rất nhiều, da thịt cũng đã thô ráp hơn, cô dụi nhẹ vào tay anh.
Chu Đồ không cảm nhận được cô, anh vẫn đang ngủ say.
Nhiếp Thư Diêu nhẹ giọng nói: “Chu Đồ, em có thai rồi.”
“Không phải anh vẫn luôn mong chờ con của chúng ta sao?” Cô cọ vào lòng bàn tay anh, nói rất chậm, “Anh đoán xem là bé trai hay bé gái? Anh không muốn thấy em bé ra đời sao? Hứa với em, Hãy nhìn em bé chào đời cùng em có được không?”
Thời gian vàng để chữa trị cho bệnh nhân bị liệt nửa người là sáu tháng.
Cô chỉ cần chiến đấu trong nửa năm, Chu Đồ sẽ có hy vọng, dù khả năng chữa khỏi là rất thấp, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Bởi vì anh phải sống thì mới có hy vọng.
“Được không?” Cô hôn lên tay anh, nước mắt thấm đẫm cả khẩu trang, cô định đưa tay lau, thì nghe thấy giọng anh khàn khàn, “Được.”
Nhiếp Thư Diêu quay đầu nhìn anh, Chu Đồ không biết đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt anh đỏ hoe nhìn chằm chằm cô.
“Sẽ…… Rất…… Khó…… Khăn.” Anh nói chuyện rất khó, ngữ điệu rất chậm, âm thanh rất nhỏ, Nhiếp Thư Diêu phải kề sát anh mới biết anh đang nói gì.
Khi nói xong bốn chữ này, anh cũng không nói gì nữa, anh nuốt nước bọt muốn nói thêm nhưng lại không đủ sức, chỉ đau đớn nhìn cô, đôi mắt dần đỏ lên. Nhiếp Thư Diêu hiểu ý anh, nếu không có con, thì sau khi ly hôn cô có thể yêu một người đàn ông khác. Nhưng cô không muốn.
Cách một lớp khẩu trang, cô cúi đầu hôn lên mặt anh, giọng cô nhẹ nhàng trịnh trọng: “Em yêu anh, Chu Đồ.”
Đây chính là câu trả lời của cô trước những câu hỏi của mọi người.
Cô lấy phiếu siêu âm ra cho anh xem, nói cho anh biết ngày dự sinh, dặn anh nghỉ ngơi thật tốt, cô vừa định nói thêm thì y tá đã vào phòng bảo cô hết giờ, Nhiếp Thư Diêu cầm tay anh sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Khi ra cửa, cô quay lại nhìn anh, Chu Đồ đã khóc đến mức mặt toàn là nước mắt.