“Đứa ngốc này!” Ba Nhiếp chỉ lên lầu sáu của bệnh viện, lông mày ông nhíu lại thành chữ xuyên 川, “Chẳng lẽ con muốn chăm sóc nó cả đời sao? Con còn trẻ như vậy, tại sao lại phải thành góa phụ chứ!”
“Đào Đào (*), ba của con không có ý gì đâu, ông ấy chỉ lo lắng và đau lòng vì con thôi.” Mắt của mẹ Nhiếp sưng hết cả lên, mặt cũng đã dặm rất nhiều phấn để che lại. Từ ngày Chu Đồ xảy ra chuyện tới nay, bà đã đi hỏi thăm khắp nơi, nhưng kết quả luôn là ‘chấp nhận số phận đi’. Bà không thể nào thay đổi được số phận của Chu Đồ, nên chỉ có thể ép con gái mình buông tay, “Mẹ biết, hiện tại con không chấp nhận được, nhưng con nghe lời mẹ đi, con hãy nghĩ cho bản thân mình, con còn rất trẻ, không thể nào sống cô độc không con không cái tới già được!”
(*) 桃桃 (Đào Đào), 姚 (Diêu). Đào Đào là tên ở nhà của nữ chính, vì đọc gần giống chữ Diêu trong tên của nữ chính.
“Ba, mẹ, con xin lỗi.” Nhiếp Thư Diêu không muốn nghe những lời này, cô kéo cửa đi xuống, “Con đi lên trước, nếu không canh sẽ nguội mất.”
Ba Nhiếp vẫn muốn khuyên nhủ, nhưng mẹ Nhiếp giơ tay giữ chặt ông: “Quên đi, cứ để con bé đi, nó muốn thế nào trong lòng nó rõ nhất.”
“Có lợi gì cho nó không? Tình yêu có thể biến thành cơm sao? Sau này nó sẽ hối hận!”
Nhiếp Thư Diêu không hề dừng bước, cô biết cô đang làm gì, mà cô thì không thể bỏ mặc Chu Đồ được.
Vừa đến thang máy, cô thấy mẹ chồng Lỗ Thanh Á đứng ở hành lang gọi điện thoại: “Em trai con vẫn muốn chết…… Thằng bé xin mẹ cho nó được an tử……”
Chu gia là một gia tộc lớn, công việc kinh doanh rất phức tạp, để không ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc, Chu gia đã ém toàn bộ tin tức về vụ tai nạn của Chu Đồ, anh cả Chu Đồ là Chu Đạc chỉ ghé qua đúng một lần, sau khi nghe Chu Đồ bị liệt nửa người, anh ta chẳng nói câu nào đã xoay người bỏ đi.
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu hiểu rõ, Chu Đồ đối với Chu gia chẳng có tác dụng gì cả, hơn nữa chi phí điều trị quá cao, Lỗ Thanh Á tuy không nắm quyền trong gia tộc, nhưng nếu bà muốn Chu Đồ an tử, Chu Đạc chắc chắn sẽ cắt toàn bộ chi phí và thiết bị điều trị theo ý bà.
Lỗ Thanh Á thức suốt một đêm, bà không ngủ được, mỗi ngày đều uống thuốc ép bản thân ngủ vài tiếng, khi tỉnh dậy vẻ mặt bà vẫn mệt mỏi, bà xoa xoa đôi mắt đau nhức, nói chuyện với người ở đầu bên kia: “Tốt xấu gì thì thằng bé cũng là em trai con, con nên qua đây khuyên nó……”
Chu Đồ nhất quyết muốn chết, ai khuyên cũng vô ích.
Đúng thế, Chu Đồ là con cưng của trời, vào khoảnh khắc huy hoàng nhất trong đời lại phải trải qua biến cố lớn thế này, có khi cả đời phải nằm lại trên giường bệnh, không thể nào đứng lên đi lại, chạy nhảy, thậm chí còn không thể ăn uống như một người bình thường.
Anh chỉ khác người thực vật ở chỗ là anh có ý thức. Và anh sẽ cảm nhận được toàn bộ nỗi đau trong suốt cuộc đời mình.
Nhiếp Thư Diêu đặt bình canh xuống, mẹ chồng xoay người thì gặp cô, bà cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn ánh sáng và bóng tối bao trùm ngoài cửa sổ, rất lâu sau bà mới nói: “Thư Diêu, con có thể khuyên thằng bé cho mẹ không? Khuyên nó sống thật tốt, chỉ cần nó sống tốt, mẹ chắc chắn sẽ chạy chữa cho nó. Mẹ không thể nào chấp nhận chuyện…… Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh……”
Lỗ Thanh Á nói xong thì che cả khuôn mặt lại.
Tuy cả hai đứa con trai của bà đều cực kỳ thành công, nhưng Chu Đồ chính là đứa con Lỗ Thanh Á yêu thương nhất, có lẽ do con cả Chu Đạc không sống với bà từ nhỏ, nên khi lớn lên tính tình mới lạnh lùng thờ ơ như vậy, chính vì thế nên sau khi Lỗ Thanh Á sinh được đứa con trai út, bà đã giữ lại bên cạnh, tự tay nuôi nấng dạy dỗ.
Sau tai nạn của Chu Đồ, đúng là Lỗ Thanh Á không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng bà cứ như người mất hồn đứng bên ngoài phòng ICU cả ngày.
“Vâng, con sẽ khuyên anh ấy.” Nhiếp Thư Diêu đứng dậy nhìn Chu Đồ qua cửa sổ, thời gian Chu Đồ tỉnh lại rất ngắn, thỉnh thoảng anh cũng chẳng muốn mở mắt.
Bởi vì anh không muốn gặp ai cả.
Cửa phòng mổ cuối hành lang đột nhiên mở ra, Nhiếp Thư Diêu vô thức nhìn theo. Bác sĩ và y tá đẩy bệnh nhân ra ngoài, người trên giường đã được phủ một lớp vải trắng, người thân chờ ngoài phòng phẫu thuật ôm chặt lấy thi thể gào khóc không buông.
Nhiếp Thư Diêu siết chặt tay, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh một ngày nào đó Chu Đồ cũng như thế, là tim cô đã đau thắt đến mức không thở nổi.
Thật ra cô có cách khiến cho Chu Đồ muốn sống, nhưng cô không muốn làm vậy.
Vì cô không nỡ lừa anh.
Tuy nhiên những ngày gần đây, dù cô có nói thế nào, Chu Đồ vẫn chọn cái chết.
Nhưng phải sống thì mới có được hy vọng, đúng chứ?
Thế nên cô nhất định phải giữ anh lại.