Nhiếp Thư Diêu lau vết son ở khóe miệng, nhìn thẳng vào trong gương.
Người phụ nữ trong gương cùng lắm khoảng 27 tuổi, nhưng vẻ mặt lại yếu ớt tái nhợt.
Chẳng khác gì xác chết.
Cô vô cảm nhìn chính mình trong gương, rồi cầm một thỏi son đỏ tô lên môi. Sau đó đi thẳng xuống lầu.
Trên tường từ lầu hai đến lầu một treo đầy tranh sơn dầu, đa phần đều do Chu Đồ vẽ trong lúc ngẫu hứng, có tranh vẽ biển hoa đua nhau khoe sắc, có cánh chim giữa trời xanh rực rỡ, còn có bãi đá ngầm trong biển đỏ khi thủy triều dần rút xuống.
Nhất là bức tranh cuối mô phỏng bức 【 Romantic Encounter 】(Cuộc gặp đầy lãng mạn) do họa sĩ người Hungary - Mihaly Von Zichy vẽ. Ác quỷ trong bức tranh giết chết chú rể vào đêm tân hôn, và hôn lên môi cô dâu với đôi môi chứa đầy chất độc, khiến cô ấy chết đi để đưa lên thiên đường.
Nhiếp Thư Diêu không thích câu chuyện đằng sau bức tranh này, nhưng Chu Đồ thì rất thích, anh ấy nói tình yêu rất phức tạp, tình cảm giữa người và người lại càng phức tạp và kỳ lạ hơn, anh ấy thích sự mâu thuẫn giữa hai người trong đó, giống như lần đầu tiên anh ấy gặp Nhiếp Thư Diêu tại triển lãm Mỹ Thuật ở trường vậy.
Lúc đó, cô cầm chiếc bình thủy tinh trong suốt đứng trước bức tranh sơn dầu này.
Người bạn cùng lớp hỏi cô đang nhìn gì thế, có phải cô thích bức tranh do Chu Đồ vẽ không, nhưng cô chẳng nghe rõ là ai vẽ, chỉ hơi mỉm cười, gật đầu trả lời đúng trọng tâm: “Ừm rất đẹp.”
Nụ cười nhẹ nhàng, đôi mày cong cong, gương mặt cô gái dịu dàng và điềm tĩnh.
Chu Đồ cho rằng cô cũng biết vẽ tranh do khí chất của cô khá giống, nhưng sau khi anh ấy gặp lại cô, thì thấy cô mặc áo blouse đi ra từ phòng thí nghiệm. Ngoài trời đang mưa phùn, mà cô thì không cầm ô, nên cuối cùng đã đội mưa đến siêu thị mua bánh mì và sữa.
Khoảnh khắc khi Chu Đồ che ô cho Nhiếp Thư Diêu, cô vẫn còn ngậm ống hút, hai má căng phồng quay lại nhìn Chu Đồ.
Nhiếp Thư Diêu rất buồn ngủ, mí mắt lờ đờ, mi mắt cũng dính mưa. Sự xuất hiện đột ngột của Chu Đồ khiến cô bừng tỉnh, cô lùi về sau nhìn Chu Đồ, cơn mưa phùn trút thẳng xuống bờ vai đang đưa ra ngoài của anh, nhưng anh không hề cử động, chỉ lo nghiêng chiếc ô che cho cô.
Phòng thí nghiệm có rất nhiều đàn em mới đến, cô cho rằng Chu Đồ cũng là đàn em nên mới cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”
Chu Đồ cười, nhét ô vào tay cô, nói: “Tôi tên Chu Đồ.”
Khi đó, không ai nghĩ là họ sẽ yêu nhau từ thời đi học cho đến khi ra trường kết hôn.
Cô vẫn nhớ rất rõ vào ngày cưới, Chu Đồ đã thề dù sinh lão bệnh tử, anh cũng không bao giờ bỏ rơi cô. Nhưng hiện giờ, anh lại phá vỡ lời thề, thất tín với cô.
Mũi của Nhiếp Thư Diêu chua xót, cô ngẩng đầu hít sâu một hơi, sau đó đi vào phòng bếp.
Dì Trịnh nấu canh xong thì cho vào bình giữ nhiệt, đặt trên bàn cơm. Bà thấy cô bước đến, bèn gọi: “Mợ hai, canh nấu xong rồi, cô ăn cơm trước đi.”
“Không cần đâu ạ.” Nhiếp Thư Diêu cầm bình giữ nhiệt lên, “Cháu không muốn ăn.”
“Mợ hai à, xin cô hãy ăn chút gì đi.” Dì Trịnh lau nước mắt, “Cậu hai sẽ khỏe thôi, cậu ấy còn trẻ như vậy mà.”
Hai ngày nay, mọi người đều nói với cô câu này, Nhiếp Thư Diêu nghe xong thì như chết lặng, không nói lời nào, bưng bình canh đi ra ngoài.
Tài xế thấy cô bước ra thì đã mở cửa sau trước, chờ cô lên xe thì đóng cửa lại. Sau đó, lái xe thẳng đến bệnh viện như mọi ngày, vừa đến cửa bệnh viện thì bắt gặp xe của Nhiếp gia.
Nhiếp Thư Diêu xuống xe thấy ba mẹ, cô vờ như không thấy rồi cúi đầu đi thẳng đến sảnh bệnh viện. Mẹ Nhiếp đuổi theo kéo tay cô, sau đó kéo cô lên xe mình rồi đóng cửa xe lại, bà quay sang nói với cô: “Cuối cùng con muốn thế nào? Con muốn sống với nó cả đời hay ly hôn với nó?”
“Nhiếp Thư Diêu, con phải nghĩ cho thật kỹ!” Ba Nhiếp lo lắng vô cùng, “Chu Đồ không thể chăm sóc vài năm là khỏi, nhiều khi nó sẽ tàn phế cả đời, con còn trẻ, nếu ly hôn thì vẫn có thể tái hôn được.”
Gương mặt Nhiếp Thư Diêu tiều tụy, nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên định: “Con sẽ không ly hôn.”
Hai tuần trước, Chu Đồ bị tai nạn giao thông, tuy đã thoát chết trong gang tấc nhưng vẫn bị liệt nửa người, ngoại trừ phần cổ trở lên, thì không thể cử động bất kỳ nơi nào nữa. Lúc Chu Đồ tỉnh lại, anh cũng không thể nói chuyện, nên sau đó phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU trong suốt hai tuần, và câu đầu tiên khi anh tỉnh lại lần nữa nói với Nhiếp Thư Diêu chính là “ly hôn”.
Nhiếp Thư Diêu không đồng ý, anh cũng không nói gì thêm, chỉ biết khóc.
Có thể nói, Chu Đồ chính là con cưng của trời (*), gia cảnh khá giả, ngoại hình sáng sủa, lại còn có tài vẽ tranh, dù thế nào tương lai anh cũng rất tươi sáng. Nhưng không ai ngờ, số phận lại trêu đùa anh như vậy.
(*) Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.
Anh có thể sẽ nằm trên giường bệnh đến cuối đời, không thể sống như một người bình thường được nữa, không thể cầm cọ vẽ tranh, thậm chí còn không thể vươn tay lau nước mắt cho vợ mình.