Chu Đạc cởi thắt lưng.
Nhiếp Thư Diêu dựa vào ghế đợi khoảng một phút mới rút tay ra khỏi ghế, tay cô vì bị trói mà tím cả lên, cô quay đầu nhìn chân trái, cũng do bị buộc vào tay vịn nên bây giờ đã hằn lên vết máu.
Đầu gối cô thì đau đớn tê mỏi, cô cẩn thận đứng dậy, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể cũng vì thế mà bắt đầu chảy ra, cuối cùng cô đành phải ngồi lại trên ghế.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Chu Đạc đi lại sô pha trước mặt, lấy điện thoại trong túi xách cô ra, là Lỗ Thanh Á gọi, anh bắt máy chẳng hề do dự.
“Thư Diêu à, con đang ở đâu vậy?” Mấy ngày gần đây, Lỗ Thanh Á vẫn luôn ở bệnh viện. Nghe tin Nhiếp Thư Diêu mang thai, bà không những mời thêm chuyên gia dinh dưỡng, mà còn thuê thêm người giúp việc, đêm nay ngoại lệ bà không ở bệnh viện, nên có mua thuốc bổ cho cô, mà về tới nhà chẳng thấy Nhiếp Thư Diêu đâu, bà sợ mang thai dưới ba tháng sẽ xảy ra chuyện nên mới gọi hỏi cô.
“Ở chỗ con.” Giọng Chu Đạc hơi khàn, áo vest bên ngoài chẳng thấy đâu, giờ đây chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi bên trong, cổ áo mở hai cúc, để lộ yết hầu nam tính đầy gợi cảm.
Anh không mặc quần, phơi bày đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ, ©ôи th!t giữa hai chân anh cũng không mềm hoàn toàn, quy đầu đỏ tím vẫn còn dính chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, thân gậy thì ướt đẫm, túi tinh cũng dính dầy dâm dịch.
Anh vừa mới chơi em dâu của mình xong, sau đó còn nhận điện thoại của mẹ nói rằng em dâu đang ở chỗ mình.
Nhiếp Thư Diêu không biết ai đang gọi, nhưng khi nghe anh phản hồi, cô chợt sợ hãi đứng dậy nhảy khỏi ghế, hai đùi cô bủn rủn xém nữa té nhào, khó khăn lắm cô mới đi đến được sô pha, thì chợt nghe Chu Đạc nói với mẹ chồng bên kia: “Vâng.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
“Ai gọi vậy ạ?” Nhiếp Thư Diêu vừa nghe giọng mình thì cô đã sợ hãi, giọng cô gần như khản đặc, chỉ còn mỗi tiếng thì thào.
Chu Đạc nhét điện thoại vào tay cô.
Hai tay Nhiếp Thư Diêu đang bị trói, nên ngay cả việc cởi trói cô cũng không làm được, cô đưa tay muốn nhờ Chu Đạc giúp, nhưng anh đã đi một mạch vào toilet, cô chỉ có thể để điện thoại trên sô pha, cúi đầu nhìn vào camera để tự động mở khóa, sau đó ấn vào lịch sử cuộc gọi.
Cuộc gọi gần nhất chính là mẹ chồng cô - Lỗ Thanh Á.
Cô kinh ngạc nhớ lại những gì Chu Đạc nói, cũng chẳng rõ tại sao anh lại nói thế, không biết Lỗ Thanh Á bên kia đã nói gì mà lại cúp máy nhanh như thế.
Nhưng cô có thể khẳng định, chắc chắn Lỗ Thanh Á không hoài nghi gì cả.
Cô tìm xung quanh không thấy kéo đâu, nên đành dùng răng cắn nút thắt, khi cởi được thì cổ tay cũng đau nhức, cô xoa xoa cổ tay và chân trái, lúc cúi đầu cô mới thấy 5 dấu tay hằn lên eo mình.
Bờ mông cũng đỏ, lúc anh xuất tinh cũng đánh vào mông cô, mạnh đến mức khiến nó run run, còn cô thì suýt chết vì lên đỉnh, cô phải cắn vào thành ghế mới không nỉ non thành tiếng, nhưng nước mắt và nước bọt cũng chảy ra hết cả.
Dường như cô không còn liên kết được với đầu óc mình nữa. Sau trận hoan ái vừa rồi cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cơ thể vẫn giữ lấy kɧoáı ©ảʍ điên cuồng ấy, huyệt nhỏ đôi khi giật giật rồi rỉ ra một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Khi làʍ t̠ìиɦ Chu Đạc thô bạo hơn Chu Đồ rất nhiều, và làm cũng rất lâu, nếu không phải có cuộc gọi, thì chẳng biết đến khi nào anh mới xuất tinh nữa.
Nhiếp Thư Diêu ngồi trên sô pha, rũ mắt nhìn bụng mình, trong lòng thầm nguyện hy vọng sau đêm nay sẽ có con.
Bé con của cô và Chu Đồ.