Nhiếp Thư Diêu không biết tại sao Chu Đạc đâm cô càng ngày càng tàn nhẫn.
Tốc độ nhanh đến mức xương hông va vào cánh mông liên tục phát ra tiếng bạch bạch giòn vang, bàn làm việc cũng ‘cọt kẹt’ theo từng cú thúc.
kɧoáı ©ảʍ chồng chất, bụng nhỏ cũng đã trướng hết cả, người đàn ông vẫn thúc mạnh như chạy nước rút, nhấp đến khi bụng dưới cô run lên, dâm thủy men theo chân cô chảy xuống đất.
Nhiếp Thư Diêu thở dốc, nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt, anh ôm cả người cô đặt lên ghế làm việc, là tư thế quỳ, hai tay cô vẫn còn để sau cổ, cô khuỵu chân quỳ xuống ghế để lộ bờ mông bị đâm đến đỏ ửng.
Chu Đạc lấy thắt lưng trói chân trái của cô lên tay vịn ghế, đồng hồ lạnh băng của anh chợt cọ vào làn da của Nhiếp Thư Diêu khiến sống lưng cô run rẩy. Cô đưa tay về phía trước nhìn nút thắc cà vạt, cổ tay của cô cũng bị siết đỏ cả lên.
Cô chỉ kịp thổi nhẹ vào cổ tay, thì hai cánh tay đã bị người đàn ông kéo về trước ôm trọn toàn bộ lưng ghế.
Tư thế rất quái lạ, cô quỳ trên ghế làm việc, hai tay bị trói bởi cà vạt ôm chặt lưng ghế, còn chân trái thì bị cột vào tay vịn.
Khi làʍ t̠ìиɦ với Chu Đồ, anh ấy chưa bao giờ làm vậy với cô.
Nhiếp Thư Diêu chợt thẩn thờ, trong đầu thoáng qua hình ảnh làʍ t̠ìиɦ với Chu Đồ, anh ấy sẽ hôn cô, vuốt ve toàn thân, sẽ liếʍ mυ"ŧ tai cô thì thầm: Vợ ơi, sinh cho anh một đứa con nhé.
Eo cô lại bị một bàn tay nóng bỏng giữ chặt, mông bị ép phải vểnh cao, hình ảnh trong đầu bị gián đoạn, cô không nhìn thấy hành động của người phía sau, trước mắt chỉ có tủ kính đang đối diện bàn làm việc, trên đó trưng bày toàn bộ danh hiệu của Chu Đạc.
—— Người có tầm ảnh hưởng nhất trong lĩnh vực Ngoại thương.
—— Giải thưởng người có cống hiến đặc biệt cho Tây Tạng.
—— Phó chủ tịch hiệp hội ngành sản xuất Ngọc và trang sức Trung Quốc.
Cô liếc nhìn còn chưa kịp đọc giải thưởng thứ tư, thì anh đã đâm thẳng vào trong cô, tầm mắt cô chợt mơ hồ, gậy thịt to dài gần như đâm xuyên phía dưới, mãi đến khi chạm vào cổ tử ©υиɠ thì da đầu cô bỗng tê dại, âm thanh nỉ non phát ra khỏi miệng.
Chu Đạc bóp chặt eo cô, đưa đẩy thúc ép bên trong cô.
Hai tay Nhiếp Thư Diêu bị cố định trên ghế, chân trái bị trói, đùi phải thì bị anh giữ chăt, muốn cử động cũng không xong.
Đây là một tư thế rất xấu hổ, nhưng lại mang đến khoái lạc từ trước đến nay cô chưa từng có, bụng dưới cô căng trướng, bị anh đâm đến phát khóc, đôi khi muốn rên thật lớn nhưng vẫn ép bản thân mím chặt môi, cổ họng cứ phát ra tiếng nỉ non đứt quãng khẽ khàng.
Khi cô lên đỉnh, cô liên tục lắc đầu, nghiến răng ngăn bản thân không rên thành tiếng. Còn cơ thể cô thì run rẩy khủng khiếp, chất lỏng phía dưới cô chợt phun trào, Chu Đạc phải rút ra mới biết.
Cô đã bị anh chơi đến mức tóe nước ŧıểυ.
Nhiếp Thư Diêu càng sốc hơn, nước mắt lăn trên khóe mắt, mái tóc dài bết dính vào cơ thể đầy mồ hôi, nhưng cô còn chưa kịp hoàn hồn, thì anh lại đâm mạnh vào trong lần nữa.
Từ bàn làm việc đến trên ghế, cô đã lên đỉnh tận ba lần, nhưng Chu Đạc…… Lại chưa bắn bất kỳ lần nào.
©ôи th!t cứng rắn đầy nóng bỏng, khi rút ra, cô vẫn có thể cảm nhận được từng đường nét thân gậy thông qua lớp thịt non, quy đầu to lớn cọ xát mạnh mẽ vào điểm mẫn cảm của cô, khi gần rút ra toàn bộ thì lại xâm nhập xỏ xuyên lút cán thêm lần nữa.
Tiếng tim đập của cô mỗi lúc một lớn, Nhiếp Thư Diêu gần như phát điên, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể tích tụ chồng chất như đang gào thét muốn xông ra ngoài. Cô cắn môi, nhưng âm thanh nức nở vẫn phát ra khe khẽ từ xoang mũi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, từng sợi thần kinh Nhiếp Thư Diêu bỗng căng thẳng, hoa huyệt vì lo lắng mà co rút lại từng cơn, gần như trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy một tiếng thở dốc ngắn ngủi từ phía sau. Tiếp đến có một dòng nhiệt nóng bỏng bắn thẳng vào cơ thể cô.
Cuối cùng Chu Đạc cũng xuất tinh.
Trong lúc bắn tinh, anh bóp chặt mông cô, tét vào mông bốn năm lần, khi cánh mông cô run lên cũng là lúc anh đâm mạnh vào cổ tử ©υиɠ, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.