Vân Mẫn Mẫn chật vật được vớt lên, vẫn kinh động đến truyền thông.
Ánh đèn liên tục chiếu rọi, cô ta không mở mắt nổi.
“Các vị, thật xin lỗi, Mẫn Mẫn bị dọa sợ, xin mọi người đừng chụp nữa.” Quản lý lấy chăn quấn cô ta, ôm cô ta đi vào phòng nghỉ ngơi.
Thật vất vả mới thoát khỏi đám người đó, đóng cửa phòng nghỉ ngơi.
“Cô đây là thế nào? Hôm nay có nhiều truyền thông ở chỗ này, cô còn ầm ĩ?” Quản lý đau lòng ôm đầu: “Cô xem cô đi, cùng một người mới ra ngoài ầm ĩ, cũng không ngại mất mặt.”
Vân Mẫn Mẫn sợ gò mát đau đớn của mình, sâu nặng hận ý, giống như rắn độc nhanh chóng sinh trưởng.
“Cô có số điện thoại Mộ Vãn không?”
“Mộ Vãn nào?”
“Trưởng nhà thiết kế sản phẩm GO khu Châu Á Thái Bình Dương.”
“Tôi tìm thử.” Quản lý mở điện thoại: “Nhưng mà cô muốn số điện thoại cô ta làm gì? Bình thường chúng ta không hợp tác với GO.”
“Cô mau tìm trước cho tôi đi.” Vân Mẫn Mẫn không trả lời cô ta, chỉ thúc giục.
Một hồi, quản lý tìm ra số: “Không chắc có phải hay không, liên lạc trước đi.”
“Để tôi thử.”
Vân Mẫn Mẫn để khăn lông trợ lý đưa tới xuống, đi tới bên cửa sổ, bấm dãy số.
Đợi một lúc, thanh âm người phụ nữ truyền tới: “Xin chào, tôi là Mộ Vãn. Xin hỏi là ai?”
“Tôi là Vân Mẫn Mẫn.”
“Vân Mẫn Mẫn?” Mộ Vãn nghi ngờ hỏi lại.
Dĩ nhiên cô ta từng nghe cái tên này, trong tiệc đính hôn của anh Quân Thâm và Cảnh Phạm, cô ta xuất hiện cực kỳ nổi bật.
Chỉ là…
“Vân ŧıểυ thư tìm tôi có chuyện gì?”
“Phải, hơn nữa còn là chuyện liên quan tới Hoắc tổng.” Vân Mẫn Mẫn không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên, nhắc tới anh, giọng Mộ Vãn lập tức khác đi: “Cảnh Thành có chuyện gì?”
Vân Mẫn Mẫn xem như cô ta ngầm thừa nhận: “Vậy Mộ ŧıểυ thư cảm thấy trong lòng Hoắc tổng, Cảnh Phạm là người thế nào?”
Nhắc tới Cảnh Phạm, Mộ Vãn đổi sắc: “Cái này có liên quan tới Vân ŧıểυ thư sao?”
“Không liên quan tới tôi, nhưng có liên quan rất lớn với cô. Lúc đó Cảnh Phạm công khai phản bội anh trai Hoắc tổng, khiến Hoắc gia mất sạch mặt mũi. Theo lẽ thường mà nói, Hoắc tổng nên căm hận Cảnh Phạm mới đúng, nhưng mà cô biết chuyện vừa xảy ra không?”
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi Cảnh Phạm rơi xuống hồ bơi, Hoắc tổng không chậm trễ nhảy xuống cứu cô ta.”
Mộ Vãn lập tức cao giọng: “Cô nói anh ấy nhảy xuống hồ bơi cứu Cảnh Phạm?”
Tim anh tệ như vậy, căn bản không thể bơi, lại vì Cảnh Phạm mà cam nguyện mạo hiểm?
“Mộ ŧıểυ thư, chuyện này cô còn không bình tĩnh. Nếu tôi nói cho cô một chuyện khác, cô không có cách nào ngủ ngon.”
Hô hấp Mộ Vãn nặng nề: “Còn có chuyện gì?”
“Năm năm trước, không phải Cảnh Phạm vết hôn khắp người xuất hiện trong tiệc đính hôn sao?” Vân Mẫn Mẫn dốc sức châm dầu: “Vậy cô có biết, người đêm đó cô ấy ngủ rốt cuộc là ai không?”
Một luồng dự cảm xấu lan truyền, níu lấy lòng Mộ Vãn.
Giọng nói cô ta có chút run rẩy: “Cô nói là…”
“Không sai, chính là Hoắc tổng.” Vân Mẫn Mẫn nói mạnh mẽ. Mộ Vãn nghe vào tai, chỉ cảm thấy tàn khốc không thôi.
Cô ta không muốn tin: “Không thể nào! Tôi hiểu Cảnh Thành, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất nghĩa này với anh Quân Thâm. Huống chi… Huống chi biểu hiện của Cảnh Thành ở trước mặt Cảnh Phạm không giống như bọn họ đã từng có quan hệ đó!”