Lục Kiến Minh đỡ anh lên xe, vội vả gọi cho bệnh viện.
Cảnh Phạm đi theo, cả người ướt nhẹp ngồi vào xe.
“Xuống xe!” Hoắc Cảnh Thành dựa vào lưng ghế, lạnh lùng mở miệng.
“Tôi đi bệnh viện cùng anh.” Trừ phi chắc chắn anh không sao, nếu không, cô không đi đâu!
“Tôi không muốn gặp lại cô.” Thanh âm anh rất yếu ớt: “Kéo cô ta xuống.”
Câu cuối là nói với Lục Kiến Minh.
Vì chuyện vừa rồi, Lục Kiến Minh có thành kiến lớn với Cảnh Phạm. Cũng mặt lạnh: “Cô xuống xe đi, đừng làm chậm trễ thời gian chữa trị của Hoắc tổng.”
“Anh đừng đuổi tôi. Chỉ cần chắc chắn anh ấy không sao, tôi sẽ đi. Nhưng lúc này, tôi phải ở bên anh ấy, không đi đâu.” Cảnh Phạm hai mắt ngấn lệ khẩn cầu nhìn Lục Kiến Minh.
Lòng Lục Kiến Minh mềm nhũn.
Cảnh Phạm như vậy, nhìn giống như đang lo cho Hoắc tổng!
Hoắc Cảnh Thành nhắm hai mắt, nghe cô nức nở khẩn cầu, sóng lòng lưu động. Lửa giận vừa rồi tiêu tán không ít.
Muốn mở mắt ra nhìn cô, nhưng một giây sau, chỉ cảm thấy không thể hô hấp nữa, trước mắt tối sầm…
“Hoắc Cảnh Thành!” Cuối cùng, lọt vào tai là tiếng gọi khàn khàn ầm ĩ của người phụ nữ.
Kinh hoàng.
Bi thương.
Tuyệt vọng.
Người phụ nữ ngu ngốc này, cho là anh dễ chết như vậy sao?
…
Anh bị sốc.
Được đẩy vào phòng cấp cứu.
Cảnh Phạm cả người ướt đẫm ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, chật vật như vừa từ dưới nước bò lên. Nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, cả người bị đông lạnh cũng không biết.
Đoàn người qua lại đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Lục Kiến Minh rốt cuộc không nhìn được nữa: “Cô đi về thay quần áo trước đi, chờ Hoắc tổng ra, tôi gọi cho cô, cô tới cũng giống vậy.”