Lục Kiến Minh ý thức được cái gì, lòng cả kinh, nhanh chóng đuổi theo khuyên nhủ: “Hoắc tổng, thân thể anh…”
“Phù…” Lại một tiếng vang lên, anh ta chưa nói xong, người đàn ông đã nhanh nhẹn không chùn bước nhảy xuống hồ bơi.
…
Giãy giụa một hồi, Cảnh Phạm cảm thấy thân thể ngày càng nặng.
Giống như đổ chì, không ngừng chìm xuống, chìm nữa…
Mình sắp chết phải không?
Nhưng mà cô vẫn chưa thể chết.
Cô còn có ŧıểυ Chanh Tử.
Cô còn muốn chăm sóc tốt cho người đàn ông kia… Người đàn ông cô dùng hết toàn bộ yêu mến…
Lúc này, hông bị một cánh tay ôm lấy, làm cô hơi tỉnh táo lại.
Một người đàn ông đang nâng cô.
Là anh.
Anh rất yếu ớt.
Sắc mặt rất tệ hại.
Mỗi lần cánh tay dùng sức bơi đều khiến anh thống khổ không thôi.
Nhiều lần, anh sắp không kiên trì nổi, yếu ớt nhắm hai mắt…
Tựa như một giây theo, anh sẽ mất đi hơi thở, cùng cô chìm xuống dòng nước lạnh như băng này.
Không! Không thể!
Cô không muốn anh chết! Không muốn anh có chuyện!
Cảnh Phạm đau thương, tim giống như bị nghiền nát ra. Cô dùng hết toàn lực ôm lấy người đàn ông, tựa như như thế có thể giữ anh lại…
Hồi lâu, cô rốt cuộc được người đàn ông đỡ nổi trên mặt nước, ném lên bờ.
Anh giống như mất nửa cái mạng, sắc mặt tái nhợt dọa người. Tay ôm ngực, thở hổn hển. Cả người run rẩy.
“Hoắc tổng, anh không sao chứ? Mau, mau khoác vào!” Lục Kiến Minh vội vàng cầm âu phục tới, muốn khoác lên người boss đại nhân.
Nhưng âu phục chưa khoác lên người đã bị Hoắc Cảnh Thành kéo qua, trực tiếp ném lên người Cảnh Phạm, che lại cảnh xuân nửa dưới lễ phục bị lộ ra ngoài.
Anh ngồi đó, yếu ớt không thôi.
“Hoắc Cảnh Thành, anh điên rồi phải không?” Không phải cảm kích, cũng không phải cảm động, Cảnh Phạm nổi giận trước. Vừa mở miệng, giọng nói run rẩy, ánh mắt mông lung kinh hoàng.
Hoắc Cảnh Thành không biết tại sao bị cô hống, cũng nổi giận, cắn chặt răng: “Cô nói gì?”
“Anh làm anh hùng cái gì? Ai muốn anh làm anh hùng!” Cô đỏ mắt nhìn anh.
Lỡ như vừa rồi anh thật sự có gì ngoài ý muốn, cô phải làm sao?
Cô sẽ hận chết mình…
Cô cũng sẽ không sống nổi…
Mi tâm anh không ngừng nhảy.
Người phụ nữ đáng chết này, thật có bản lĩnh làm anh tức chết!
“Phải, tôi muốn làm anh hùng! Cô là đồ không biết phải trái, không tim không phổi, tôi căn bản không cần cứu cô, mặc cô tự sinh tự diệt dưới hồ!”
Vì vừa rồi vận động mạnh, dẫn đến tình hình anh chuyển biến xấu, lần này ngay cả đứng dậy cũng là một chuyện khó, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Cảnh Phạm đau lòng, nước mắt hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống. Cô mặc kệ cả người chật vật ướt nhẹp, mặc kệ lễ phục bị Vân Mẫn Mẫn kéo rách, quỳ xuống đất đỡ một tay anh.
“Cút ngay! Đừng đụng tôi!” Hoắc Cảnh Thành máu lạnh vô tình đẩy cô ra.
Nhưng cô không từ bỏ ý định, níu lấy tay áo anh lần nữa.
Lục Kiến Minh bất bình: “Cảnh ŧıểυ thư, lần này cô thật quá đáng, Hoắc tổng vì cứu cô mà ngay cả mạng cũng không cần.”
“Anh im miệng!” Hoắc Cảnh Thành lạnh lùng chặn lời anh ta. Đẩy tay cô ra lần nữa: “Cút!”
Anh chống tay Lục Kiến Minh, đứng dậy rời đi.
Hồ bơi hỗn loạn. Có nhân viên nhảy xuống cứu Vân Mẫn Mẫn, nhưng Cảnh Phạm không cảm giác được gì, chỉ nhìn bóng người kia rời đi, giống như bị câu hồn phách, si ngốc theo sau.