“Vậy nếu như Hoắc tổng căn bản không biết, tất cả đều do Cảnh Phạm ȶᏂασ túng, tính kế anh ấy thì sao?”
“Tại sao Cảnh Phạm phải làm như vậy?”
Vân Mẫn Mẫn “a” một tiếng, khẽ cười: “Mộ ŧıểυ thư, phụ nữ yêu một người đàn ông, không có gì không làm được. Cảnh Phạm cũng không phải mới mơ ước Hoắc tổng một hai ngày.”
Môi mấp máy, cổ họng căng lên, muốn nói gì, nhưng không nói được chữ nào.
“Tôi nói đến đây, chẳng qua là có ý tốt nhắc nhở Mộ ŧıểυ thư. Cảnh Phạm là một người rất thủ đoạn, tôi sợ nếu cô không làm gì nữa, e là không đấu lại cô ta. Tôi nói xong, tôi cúp đây. Hy vọng lần sau có thể hợp tác với Mộ ŧıểυ thư trong công việc.” Vân Mẫn Mẫn nói xong, cúp điện thoại.
“Chờ chút!” Mộ Vãn lấy hơi, gọi cô ta lại.
“Mộ ŧıểυ thư, mời nói.”
“Những chuyện hôm nay cô nói với tôi, sau này cô tốt nhất nuốt trong bụng, không được nhắc lại với bất kỳ ai. Nhất là Cảnh Thành!” Mộ Vãn nắm chặt điện thoại, giọng điệu cường thế: “Thân thể anh ấy không tốt, tôi không hy vọng chuyện này kích động anh ấy. Cô cũng biết thế lực của Hoàn Vũ trong giới giải trí, chuyện này lộ ra ngoài, đắc tội Cảnh Thành, sau này cô sẽ không sống tốt trong giới này.”
Vân Mẫn Mẫn trầm ngâm một lát, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Mộ Vãn bắt đầu không yên lòng.
Thì ra, năm năm trước anh và Cảnh Phạm đã ở bên nhau…
Không! Cô ta không thể trơ mắt nhìn Cảnh Phạm lấy thủ đoạn đoạt đi anh!
…
Bên kia.
Hoắc Cảnh Thành được đẩy vào phòng bệnh bình thường.
Anh vô tri vô giác, cũng không tỉnh táo, miệng mũi cắm máy hô hấp.
Cảnh Phạm đắp chăn cho anh.
Anh nặng nề mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng.
Người phụ nữ này đang lo lắng cho mình?
“Anh tỉnh rồi?” Cảnh Phạm vừa mừng vừa sợ.
Anh dường như không có sức lực, nhắm hai mắt lần nữa, yếu ớt mở miệng: “Sao cô còn ở đây?”
“Tôi đi theo hai người.” Cảnh Phạm khom người ghé vào mép giường: “Anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho khỏe. Còn đeo máy thở!”
“Không phải cô nói tôi điên, nói tôi muốn làm anh hùng sao, còn tới bệnh viện cùng tôi làm gì?”
Cảnh Phạm bĩu môi: “Hoắc tổng, anh đúng là nhỏ mọn, đã như vậy còn nhớ lời vừa rồi của tôi.”
Còn nói anh nhỏ mọn!
Có ai nói ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?
Hoắc Cảnh Thành nhìn Lục Kiến Minh, dáng vẻ không kiên nhẫn: “Mau đuổi cô ta đi, ở lại chướng mắt.”
Thanh âm rất yếu ớt, nhưng khí thế không giảm.
Cảnh Phạm nói: “Không cần đuổi, tôi thật sự phải đi.”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành lập tức càng khó coi hơn vừa rồi.
Ân nhân cứu mạng vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cô liền vội vả rời đi, phủi sạch quan hệ, chính là kiêu ngạo.
Cảnh Phạm quay đầu nói với Lục Kiến Minh: “Trợ lý Lục, có thể phiền anh gọi em giúp tôi không? Tôi không mang điện thoại.”
“Được.” Lục Kiến Minh đáp, cầm điện thoại chuẩn bị gọi.
Hoắc Cảnh Thành trợn mắt nhìn Lục Kiến Minh: “Không được phép gọi!”
“?” Lục Kiến Minh khó hiểu nhìn anh.
Mặt anh trầm xuống, yếu ớt mở miệng: “Anh ta là trợ lý, từ khi nào nghe cô ra lệnh?”
“Tôi không phải ra lệnh, là thỉnh cầu.” Cảnh Phạm cảm thấy anh thật nhỏ mọn.
“Thỉnh cầu cũng không được.” Hoắc Cảnh Thành nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Tôi nhỏ mọn như vậy.”