Chương 4 – Người đàn ông ngu hiếu
"Lưu Tử, cái kia... thật là do bác sĩ nói sao?"
Vấn đề này có quan hệ đến tôn nghiêm của đàn ông, mọi người đều ý tứ không hỏi quá mức thẳng thắn, có thể do chuyện này mang đến sự rung động quá lớn, khiến người ta không nhịn được muốn tìm Giang Lưu hỏi cho rõ ràng.
Phải biết rằng, từ xưa đến nay việc không thể sinh con đại đa số đều bị người ta quy kết lỗi do người phụ nữ. Không nói đâu xa, như vợ chồng nguyên thân chẳng hạn, hai người kết hôn mười năm vẫn không sinh được con, lúc người ngoài trò chuyện sẽ chỉ nói rằng “mảnh ruộng” Từ Tú Tú này không tốt, lại chẳng ai nói là do “người cày” như nguyên thân có vấn đề.
"Vâng." Giang lưu trả lời.
Vợ anh đang nấu thịt gà, Giang Lưu cũng có tâm tư giải đáp nghi vấn cho mọi người. Anh mang vẻ mặt sầu khổ, lúc mọi người hỏi ra vấn đề này, anh lại dùng tay chà xát mặt, sau đó thở dài một cái: "Bác sĩ nói, tinh dịch của tôi không ổn, đoán chừng là do lúc tuổi trẻ không đủ dinh dưỡng, cộng thêm những năm này làm việc quá mức mệt nhọc. Dựa theo tình trạng thân thể hiện tại đoán chừng đời này sẽ không có con. Bác sĩ còn nói, bây giờ tập trung điều dưỡng thân thể, bổ sung thêm dinh dưỡng, không chừng còn có một tia hi vọng."
Đoạn văn này của Giang Lưu đơn giản là bịa ra. Bệnh viện ở huyện thành nhỏ này tìm đâu ra dụng cụ để kiểm trắc sức sống tinh trùng gì ở đây. Ban ngày Giang Lưu chỉ lấy lý do gặp bác sĩ hỏi thăm về vết thương để đi tản bộ một vòng thôi.
Chẳng qua đời trước nguyên thân quả thật cũng không có con, không nói chính xác được là do thân thể của anh ta hay Từ Tú Tú gặp vấn đề.
Giang Lưu suy nghĩ rồi, ít hôm nữa ổn định lại xong sẽ tìm cơ hội dẫn Từ Tú Tú đi bệnh viện lớn kiểm tra một phen. Không chỉ vì giúp nguyên thân đền bù tiếc nuối, mà từ góc độ của Giang Lưu suy xét, anh cũng cảm thấy một gia đình nếu có thêm một đứa bé làm mối dây liên kết, gia đình nhỏ này sẽ càng vui vẻ hòa hợp hơn rất nhiều.
"Vậy sau này... Cậu không có đời sau..."
Cái đề tài này có chút nặng nề, tất cả mọi người ở đây đều có thể hiểu được mong muốn của Giang Lưu, muốn có một đứa trẻ thuộc về mình. Không có con, vậy cố gắng liều mạng kiếm công điểm vì cái gì, mệt gần chết chẳng lẽ cho con cháu của anh em kiếm hời sao?
Những năm này, Giang Lưu vì nhà họ Giang đã nỗ lực cũng đủ nhiều rồi. Phòng ở hiện tại của nhà họ Giang, em trai em gái cưới vợ lấy chồng, việc nào không phải do cậu ấy chi viện. Theo họ thấy, cậu ấy bị liên lụy quá nhiều, dẫn đến thân thể suy yếu không sinh được con.
Hiện tại cậu ấy chỉ muốn kiếm một đứa trẻ, vì hy vọng nhỏ nhoi này cố gắng điều dưỡng thân thể, như vậy thì có lỗi gì?
Cái này cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người thay anh cảm thấy thổn thức, là một đàn ông không có con nối dõi, đây chính là đả kích trí mạng. Nhưng tính ra vận khí anh cũng khá tốt, gặp được một người vợ không rời không bỏ, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, thời gian trôi qua cũng chưa chắc không qua nổi.
"Về sau đối xử với vợ cậu tốt một chút, có chuyện gì mà hai vợ chồng không vượt qua được."
"Đúng đó, về sau đừng đần độn nghe theo bà già nhà cậu nữa. Lại nói, cậu giúp đỡ em trai em gái dựng vợ gả chồng cũng coi như hết trách nhiệm của một người anh cả rồi. Chúng nó cũng đã có gia đình nhỏ của mình sao còn cần cậu coi chừng."
Người có quan hệ tốt với Giang Lưu vây quanh anh hết an ủi lại khuyên giải.
Một bên khác, Miêu Thải Phượng và Giang Truyện Căn cũng bị một đám trưởng bối trong đại đội lôi kéo tâm sự. Bây giờ Giang Lưu đã như vậy rồi, còn tiếp tục bắt ép anh, là người đều nhìn không được.
Miêu Thải Phượng có một bụng lời muốn nói, nhưng khổ nỗi trong đám người lôi kéo bà ta có mấy người bối phận so với bà ta còn cao hơn, bà ta có thể khóc lóc om sòm trước mặt người đồng lứa hoặc tiểu bối, lại không dám trước mặt mấy người trưởng bối chơi chiêu, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nghe đầy một bụng.
*****
Làm trò hết nửa ngày, Giang Lưu cũng không muốn tiếp tục đi nhà chính cùng cha mẹ và một nhà em trai của nguyên thân ăn cơm. Anh bưng cháo và canh gà Từ Tú Tú đã nấu xong, một giọt cũng không để lại cho mấy người trên nhà chính.
"Ăn đùi gà đi." Anh nói.
Nhìn thấy nồi canh gà đang bốc khói kia, Giang Lưu đã sớm không nhịn được. Những ngày còn nằm viện, bởi vì lương phiếu trong tay có hạn, anh cũng không dám ăn uống thả ga. Hơn nữa, trong những năm này vật tư còn khan hiếm, đồ ăn do bệnh viện cung cấp đa số chỉ là canh suông, chủng loại rau quả cũng nghèo nàn, cơ bản tìm không thấy thịt.
Đương nhiên, còn có khả năng là do trong tay bọn họ không có tiền khiến Từ Tú Tú căn bản không dám mua thức ăn mặn.
Dù sao bất kể nói thế nào, nồi thịt này là do anh dựa vào bản lĩnh thật vất vả mới có được, ở cái niên đại mà việc cơm nước thôi cũng thật sự làm anh nhận hết đau khổ, ngay cả trong những năm khi anh còn bé dù là đoạn thời gian gian nan nhất cũng tốt hơn nhiều điều kiện bây giờ.
Vì vậy đối với bữa cơm này, Giang Lưu chờ mong thật lâu, căn bản không nhẫn nại được.
Anh xé cho Từ Tú Tú một cái đùi gà, sau đó lại vội xé cho mình một cái cánh gà.
Gà trống là do trong nhà nuôi, bà Miêu chuẩn bị để đến cuối năm sẽ đưa đến trạm thu mua đổi tiền, bởi vậy nuôi rất tỉ mỉ, lại thêm các nhà nông niên đại này nuôi gà đều để thả rông, thịt gà rất dai lại thơm vô cùng, so với gà sau này dùng thức ăn tăng trọng thì quả thực đây chính là cực phẩm.
Canh gà rõ ràng cũng không cho thêm quá nhiều gia vị, chỉ đơn giản là hầm gà, sau đó cho thêm một chút muối và hành gừng, hương vị tươi mới khiến người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Giang Lưu cũng nói không rõ được, là bởi vì thân thể này chưa được ăn qua món ngon, hay do nồi canh này thật sự quá mỹ vị.
"Không để lại một chút cho cha mẹ sao?"
Từ Tú Tú nuốt nước bọt, nhìn đến một nồi canh gà lại có chút không dám động đũa.
Trước kia, Giang Lưu ngu hiếu cô chỉ cảm thấy cay đắng. Hiện tại Giang Lưu đã hiểu rõ, cô ngược lại có loại cảm giác không chân thật.
"Để lại? Những năm qua khi trong nhà mổ heo làm gà, có bao giờ để lại cho chúng ta không? Tú Tú, anh thật sự muốn có con. Bây giờ mới chỉ là giết một con gà, thân thể anh hao tổn trong những năm qua cũng không biết có thể bồi bổ lại hay không. Còn có em, những năm qua cùng anh chịu khổ, thân thể khẳng định cũng không khá hơn bao nhiêu. Hai ta cứ ích kỷ một chút đi. Chí ít cũng phải chờ đến khi chúng ta có được một đứa bé mới thôi."
Giang Lưu che mặt, Từ Tú Tú ý thức được mình chạm đến nỗi đau của chồng, lập tức không dám nhắc lại.
"Không phải chỉ là một con gà thôi sao, về sau chúng ta nuôi nhiều thêm mấy con, mỗi ngày đều ăn một quả trứng gà, thân thể anh nhất định sẽ khá hơn, rồi chúng ta sẽ có con."
Nói rồi, Từ Tú Tú tranh thủ thời gian ăn cái đùi gà Giang Lưu gắp cho mình. Trong miệng là thịt gà thơm nức, Từ Tú Tú có loại xúc động muốn khóc.
Cô lớn đến chừng này chỉ nếm qua thịt hai lần. Lần thứ nhất là lúc cô còn rất nhỏ, khi đó mẹ ruột cô còn sống, thừa dịp ông nội bà nội không chú ý vụng trộm gắp cho cô một miếng da gà. Miếng da gà đó cô nhai cực kỳ lâu, bởi vì quá mức mỹ vị căn bản không nỡ nuốt xuống.
Lần thứ hai là lúc cô lấy chồng, mặc dù lúc đưa đến cho cô chỉ còn lại cổ gà đầu gà còn dư lại từ tiệc cưới, Từ Tú Tú vẫn rất thành kính gặm chúng sạch sẽ, thậm chí còn mút sạch sẽ xương gà đến khi thấy hết sạch mùi vị mới thôi.
Lần này, là lần đầu cô chân chính nếm được hương vị thịt gà. Trừ vị ngon, còn có cảm động.
******
"Bà nội, con cũng muốn ăn thịt gà."
Ở phòng chính nhà họ Giang, người một nhà tụ chung một chỗ trầm mặc ăn cơm. Trên bàn cơm, vợ của anh hai Giang - Vương Tuyết Mai lặng lẽ đưa chân đá vào chân con trai lớn của mình - Giang Kiến Quân.
Giang Kiến Quân cũng rất cho mẹ ruột mặt mũi, liền gõ bát ồn ào muốn ăn thịt gà.
Giang Kiến Quân làm trò, em trai Giang Kiến Đảng thấy vậy cũng bắt chước làm theo.
"Ai dạy con gõ bát, đây là muốn làm ăn mày hả? Canh trứng đây, thích ăn thì ăn, không ăn thì cút cho bà."
Hiện tại, Miêu Thải Phượng đang tức đến nghẹn, dù trước mặt là cháu trai bà ta thương yêu nhất cũng biến thành nơi trút giận.
"Kiến Quân ngoan, mẹ múc canh trứng cho con ăn."
Vương Tuyết Mai thấy thế vội vàng hoà giải, múc hơn nửa canh trứng trên bàn vào chén hai đứa con trai, còn lại gần một nửa là của ông Giang.
Chẳng qua nội tâm Vương Tuyết Mai Tâm cũng không được bình tĩnh như bên ngoài biểu hiện, đây là nguyên một con gà trống lớn, dù là ngày lễ tết cũng chưa chắc được làm thịt ăn, bây giờ cứ như vậy bị một nhà anh cả phí phạm.
Vậy mà bà già còn luôn miệng nói thiên vị một nhà bọn họ, có quỷ mới tin. Bà ta nếu là thật sự yêu thương bọn họ tại sao không đi bưng một bát thịt gà về cho một nhà bọn họ ăn.
Vương Tuyết mai càng nghĩ càng giận, cảm thấy quả nhiên trong lòng cha mẹ chồng vẫn là càng thiên vị con trai cả hơn, sở dĩ đối tốt với một nhà bọn họ có lẽ bởi vì cô ta đã sinh cho nhà họ Giang hai đứa cháu trai, mà ông anh cả kia còn chưa có động tĩnh gì.
Nếu anh cả cũng có con thái độ của hai ông bà già này chưa chắc còn được như bây giờ.
Miêu Thải Phượng sao có thể không nhìn ra sự bất mãn của con dâu thứ, giờ bà ta có thể đi qua đó lấy lại thịt gà sao? Chỉ sợ chân trước bà ta vừa qua đó đòi thịt gà, chân sau trưởng bối trong thôn lại muốn tìm đến bà ta để tâm sự.
*****
"Bà xem bà đi, một cái miệng đắc tội bao nhiêu người, hiện tại thì tốt rồi, giờ thằng cả cũng xa cách với chúng ta."
Ban đêm lúc ngủ, Giang Truyện Căn lại đột nhiên cảm thán.
“Tôi làm sao, tôi sai chỗ nào!”
Miêu Thải Phượng vốn đã tức sôi ruột, nghe thấy ông chồng chỉ trích, lập tức ngồi bật dậy.
“Ông nói xem, ngày đó thằng cả xảy ra chuyện nếu tôi không náo loạn, Quản Đại Ngưu có thể chủ động nói ra việc báo cáo lên để xin được một nửa tiền thuốc men sao. Nó cũng là con trai ruột của tôi sao có thể không thương nó, nếu không phải lúc đó vợ thằng cả không có mắt, tự chủ động đứng ra tôi còn có thể buộc Quản Đại Ngưu chi thêm tiền đó."
Miêu Thải Phượng thở hổn hển: "Ông muốn làm người tốt, vậy sao lúc đó ông không chủ động đứng ra? Tôi trong miệng mấy người giờ lại thành mẹ ruột nhưng tâm địa ác độc còn hơn mẹ kế, tôi nếu giàu có ra tay xa xỉ, còn cần vì tiền thuốc men mà vắt hết óc sao."
Quả thật, Miêu Thải Phượng là một bà mẹ bất công, nhưng nếu nói bà ta không có chút tình cảm nào với con cả thì tuyệt đối không phải. Chỉ là thế đạo này quá gian nan, nếu lúc đó nói cứu con cả, cả nhà sẽ bị liên lụy theo, bà ta chỉ có thể dùng suy nghĩ ngu muội của một thôn phụ cố gắng giảm bớt gánh nặng cho cả nhà.
"Vậy cũng không thể đến một cái trứng gà bà cũng không cho thằng cả ăn, con nó ngày đầu xuất viện bà đã ồn ào bắt nó đi làm việc."
Nghe lời vợ nói, Giang Truyện Căn trầm mặc trong chốc lát. Quả thật là vậy, trước khi con trai được đưa đến bệnh viện, ai cũng không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền. Có thể là 100, có thể là 500, cũng có thể còn nhiều hơn, có lẽ nhà bọn họ dù mệt sống mệt chết cả đời cũng không kiếm được số tiền đó.
Dù là vậy khi con trai trở về cũng phải quan tâm nó một chút chứ.
"Lỗi của tôi à, bác sĩ đã cho nó xuất viện, hẳn thân thể nó đã khỏe rồi. Nó thiếu bệnh viện một đống tiền, không mau làm việc để trả nợ nhanh nhanh, chẳng lẽ còn định kéo dài cả đời."
Miêu Thải Phượng vẫn như cũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Nhưng bây giờ thành ra là chúng ta bạc đãi thằng cả, nó không thể sinh con trong đó trách nhiệm của chúng ta rất lớn."
Giang Truyện Căn thở thật dài một hơi.
"Bây giờ đã như vậy rồi, có nói gì cũng vô ích, là chúng ta bạc đãi nó, chúng ta không chỉ thiếu nó như vậy thôi đâu."
Thật ra, Miêu Thải Phượng không chỉ có 3 đứa con này. Sau khi sinh con cả Giang Lưu, bà lại sinh thêm một đứa con trai, sau đó mới là đôi long phượng thai. Chỉ là khi mấy đứa còn nhỏ lại gặp ba năm nạn đói, khi đó thật sự gian nan cỏ cũng bị nhổ sạch.
Nhà họ Giang cũng thiếu lương thực, lúc đó con thứ hai đang sống sờ sờ mà chết đói. Bởi vì tuổi còn nhỏ mới không xếp thứ tự cho nó (ý tác giả là con thứ hai bây giờ đúng ra là con thứ ba, con thứ hai đã mất từ nhỏ nên mới đẩy con thứ ba lên thành thứ hai).
Không còn cách nào, nếu có biện pháp để đứa trẻ được sống tiếp ai lại không muốn. Là mẹ chồng bà nói con cả là người nối dõi tông đường, bởi vậy đồ ăn trong nhà luôn ưu tiên cho Giang Lưu. Dĩ nhiên, bản thân bà lão cũng không qua nổi. Ở thời điểm đó người già chính là gánh nặng của cả nhà, gần như tất cả người già đều muốn giành hi vọng sống sót cho con cháu.
Chuyện này chính là khúc mắc trong lòng Miêu Thải Phượng, cho nên những năm qua bà ta luôn cảm thấy là con cả đã chiếm luôn mạng của đứa thứ hai, nên anh phải bỏ ra càng nhiều mới có thể đền bù phần thua thiệt này của cả nhà.
Vợ nhắc lại chuyện này khiến Giang Truyện Căn cũng trầm mặc.
"Được rồi, chia nhà đi. Chia nhà rồi nó có ăn gà hay ăn trứng gì chúng ta cũng không xen vào nữa, để nó tự mình lo liệu cuộc sống, hai ta chỉ có thể dựa vào thằng hai thôi."
Miêu Thải Phượng ồm ồm nói, sau đó nằm lại trên giường, dùng chăn mền bọc kín mình lại.
"Chia đi, Chia đi."
Giang Truyện Căn tâm tình phức tạp lặp lại hai từ này, sau đó lại là thở dài một tiếng.