Hệ Thống Xuyên Nhanh: Thánh Phụ Sụp Đổ Rồi

Chương 3: Thế giới 1: Người đàn ông ngu hiếu (3)

Trước Sau

break

Chương 3 – Người đàn ông ngu hiếu

Bệnh viện bây giờ có thể còn lâu mới đến tình trạng chen chúc như sau này, người bình thường sinh bệnh căn bản cũng sẽ không đến bệnh viện, cứ ở nhà cố gắng vượt qua, hoặc là dựa theo phương pháp thế hệ trước truyền lại, tùy tiện uống chút nước thuốc.

Cái này cũng có khả năng còn liên quan đến việc thiết bị của bệnh viện còn lạc hậu, thuốc thang thì khan hiếm, cùng với các bác sĩ có năng lực khá cao đều bị phạt cải tạo đến nông trường ở nông thôn do bị phê đấu.

Nhưng cái này đối với Giang Lưu cũng không có nhiều quan hệ, vết thương trên đầu anh chỉ là nhìn thì có chút dọa người, thực tế ra cũng chưa bị tổn thương bên trong, chỉ cần vết thương không nhiễm trùng thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Chỉ là lúc anh bị đưa tới, đầu chảy nhiều máu nhìn quá mức dọa người, lại thêm bác sĩ phụ trách anh là một vị vừa tốt nghiệp chưa có nhiều kinh nghiệm, nhìn thấy vậy liền bị dọa, căn dặn người nhà để Giang Lưu ở lại bệnh viện, nằm viện quan sát một đoạn thời gian.

Tính toán thời gian, bọn họ đã ở bệnh viện được ba ngày. Lúc ban ngày, y tá đã tới thông báo cho Từ Tú Tú có thể đi làm thủ tục xuất viện, lại dọn dẹp một chút thì bọn họ có thể trở về rồi.

“Anh đi tìm bác sĩ hỏi ít chuyện, em cứ đi theo đồng chí y tá làm thủ tục đi."

Buổi sáng sau khi rời giường, biểu hiện của Giang Lưu có chút kỳ quái, Từ Tú Tú thấy ánh mắt né tránh của anh, lại thấy anh ấp úng không chịu nói rõ ra anh đi tìm bác sĩ hỏi chuyện gì, cô thấy có chút nghi hoặc.

Dường như anh muốn tránh mặt cô.

"Được rồi."

Từ Tú Tú cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nhẹ, sau đó dịu dàng ngoan ngoãn theo sát cô y tá đi đến phòng kế toán bệnh viện. Liên quan tới việc nợ lại tiền viện phí, còn có phương thức khấu trừ sau này cũng phải hỏi cho rõ ràng.

Nằm viện ba ngày hết 123 khối 7 mao tiền. Trong đó, bên công xã hỗ trợ 60 khối, bọn họ còn phải trả 63 khối 7 mao tiền. Đối với người nông dân phổ thông như bọn họ mà nói, đây cũng là con số không nhỏ.

Giang Lưu và Từ Tú Tú đều nhận phần công điểm cao nhất. Một ngày Giang Lưu làm 12 công điểm, Từ Tú Tú là 8 công điểm. Nhưng hiện tại, Giang Lưu mới bị thương, một thời gian dài sắp tới khó có khả năng tiếp tục làm việc nặng, vì vậy thu nhập của hai vợ chồng sẽ bị giảm đi không ít. Kết quả cuối cùng, mỗi tháng bệnh viện sẽ từ chỗ đại đội khấu trừ 200 công điểm của hai vợ chồng, cho đến khi khấu trừ xong hết 63 khối 7 mao tiền.

Như vậy, số công điểm còn lại vừa đủ để hai vợ chồng trải qua sinh hoạt cơ bản nhất, xem như là cách xử lý cực kì nhân tính rồi.

Lúc Từ Tú Tú làm xong các thủ tục trở về, Giang Lưu đã trở về từ chỗ bác sĩ, chỉ là sắc mặt của anh so với lúc rời đi trông càng khó coi.

Nhìn như người mất hồn, cả người trông ngơ ngơ ngác ngác.

"Một lát nữa bác đội trưởng sẽ tới đón chúng ta."

Từ Tú Tú sửa sang lại đồ vật của hai vợ chồng, xoắn xuýt một lúc vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Lưu Tử, vừa rồi anh gặp bác sĩ có chuyện gì sao, sao nhìn cứ như mất hồn vậy?"

Chẳng lẽ vết thương trên đầu còn vấn đề gì, sẽ để lại di chứng sao?

"Không, không có gì."

Giang Lưu bối rối né tránh ánh mắt của Từ Tú Tú, một lúc sau mới khô khốc đáp.

"Hai ta là vợ chồng, có chuyện gì anh vạn lần đừng giấu diếm em."

Anh không muốn nói, Từ Tú Tú cũng không có cách nào, chỉ có thể mím môi cúi đầu sửa sang lại giường chiếu, giấu sự nghi ngờ này xuống đáy lòng.

*****

"Trở về, Lưu Tử trở về rồi."

Những ngày này, mọi người ở đại đội đều lo lắng cho tình huống của Giang Lưu. Trừ ngu hiếu ra, nguyên thân làm người cần cù chăm chỉ lại thành thật, lấy giúp người làm niềm vui, ở đại đội này thanh danh của anh ta rất tốt, cũng có rất nhiều bạn bè. Vì vậy biết Giang Lưu trở về, rất nhiều người đều buông xuống công việc, chạy đến nhà họ Giang thăm người.

Lập tức, tiểu viện của nhà họ Giang đều chật ních.

"Lưu Tử, bác sĩ nói thế nào, cậu không có chuyện gì chứ." Mọi người lo lắng mà hỏi thăm.

"Không có chuyện gì."

Giang Lưu có chút trầm mặc, miễn cưỡng giật giật khóe miệng. Bộ dáng này của anh cũng không giống là không có chuyện gì.

Nhìn thấy chồng như vậy, cảm giác quái dị trong lòng Từ Tú Tú càng thêm mãnh liệt.

"Cậu chảy nhiều máu như vậy, những ngày này cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nhà cậu cũng không thiếu chỗ công điểm này, trước đó bỏ ra nhiều tiền xem bệnh như vậy rồi, cũng đừng để uổng phí số tiền đó."

Trước đó Giang Lưu mất không ít máu, dù đã ở lại bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt anh vẫn còn trắng bệch, nhìn qua chính là bộ dáng bị thiếu máu, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, lớn tuổi rồi lại phải chịu tội.

"Phi, nhà ai không thiếu chỗ công điểm này, mấy người đừng có cái kiểu đứng nói chuyện không đau eo."

Miêu Thải Phượng là người đầu tiên lên tiếng phản đối. Bà ta nghe nói con trai xem bệnh thiếu bệnh viện không ít tiền, sau này mỗi tháng vợ chồng bọn chúng phải khấu trừ cho bệnh viện hết nửa số công điểm, số còn lại lấp vào bụng hai vợ chồng chúng, vậy thì chẳng còn thừa bao nhiêu để tiếp tế trong nhà.

Đã như vậy còn có một đám dám giật dây con trai bà ta nghỉ ngơi, chẳng lẽ còn muốn hai ông bà già này trả nợ thay tụi nó.

"Lưu tử nhà chúng tôi thân thể rất tốt, nếu còn chưa khỏe hẳn sao bác sĩ có thể cho nó về. Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi cái rắm á, buổi chiều là có thể bắt đầu làm việc rồi."

Miêu Thải Phượng hai tay chống nạnh, nén lại cơn giận sau đó nhìn Giang Lưu, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ nói với đứa con trai từ trước đến nay luôn hiếu thuận với bà ta: "Thằng cả à, không phải mẹ lòng dạ ác độc, mà là trong nhà thực sự khó khăn, con làm anh cả luôn phải chịu ủy khuất một chút, gánh vác kế sinh nhai trong nhà, không phải mẹ không thương con, chỉ cần điều kiện trong nhà tốt hơn một chút, mẹ cũng không phải làm như thế này."

Nói xong, bà ta liền muốn tiến lên sờ đầu đứa con trai sớm đã trưởng thành, trong lòng bà ta hiểu rõ đứa con trai này luôn muốn thấy bộ dáng này của bà ta.

"Mẹ, con muốn nghỉ ngơi một thời gian, bác sĩ nói rồi, con phải chịu khó tĩnh dưỡng, nếu có thể thì mỗi ngày ăn một quả trứng gà để bồi bổ thân thể."

Nhưng lúc này Giang Lưu lại không phản ứng như bà ta muốn, anh cúi đầu nhìn xuống chân của mình, dùng thanh âm trầm thấp nói.

"Cái gì! Nghỉ ngơi? Còn mỗi ngày một quả trứng gà? Thằng cả à, con bị đụng choáng váng rồi sao?"

Miêu Thải Phượng nghe Giang Lưu nói vậy, bà ta vốn dĩ đang vươn tay ra liền ngừng lại giữa không trung, vẻ mặt không dám tin. Con bò luôn thành thật chất phác chịu mệt nhọc của nhà bà ta, lại dám đưa ra những yêu cầu không hợp thói thường như vậy.

"Gà trong nhà đều là Tú Tú nuôi, ngày thường không phải mỗi ngày mẹ đều nấu canh trứng gà cho em hai với Kiến Quân Kiến Đảng sao? Bây giờ là tình huống đặc biệt, để bọn họ ngừng ăn trứng gà một thời gian, đợi thân thể con tốt rồi con sẽ không ăn trứng gà nữa."

Nhà họ Giang còn chưa chia nhà, bây giờ trong nhà nuôi năm con gà mái một con gà trống. Trứng gà trong nhà ngoại trừ phần đưa đến trạm thu mua, phần còn lại chỉ có hai ông bà già cùng đứa em trai Giang Hải, thêm hai đứa con trai của anh ta mới có thể ăn.

Trước đây nguyên thân cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Cha mẹ là trưởng bối, cần hiếu thuận. Em trai em gái là long phượng thai, lúc sinh ra so với đứa nhỏ bình thường thì gầy gò hơn nhiều, cần đầy đủ dinh dưỡng. Còn hai đứa cháu trai nhà em trai, trước mắt ở nhà họ Giang chỉ có hai đứa cháu trai này, đồ tốt đưa cho bọn nó ăn cũng là đúng lý.

Với lý luận như vậy, rõ ràng người nỗ lực nhiều nhất là vợ chồng nguyên thân, nhưng ở nhà này lại là người chịu đãi ngộ kém cỏi nhất.

"Thằng cả à thằng cả, lòng dạ anh cũng thật xấu xa. Làm sao, đầu óc anh mở mang rồi giờ muốn vượt qua tôi quản cái nhà này à. Tôi nói cho anh biết, tôi và cha anh còn chưa có chết đâu. Lại nói, anh sao có cái ý tưởng tốt đi đoạt trứng gà của cháu trai vậy? Cũng không nghĩ đến anh đã già cái đầu rồi, mà vợ anh đến trái trứng cũng không sinh được một trái. Nếu đời này anh không sinh được đứa nào, tương lai còn không phải dựa vào hai đứa cháu nuôi sao? Vậy mà giờ anh còn đi đoạt trứng gà với con nít, là muốn làm lạnh lòng hai đứa cháu trai sao?"

Đã mười năm rồi, theo Miêu Thải Phượng thấy đứa con trai này nhất định là đoạn tử tuyệt tôn rồi, tương lai bà ta chỉ có thể trông cậy một nhà thằng hai dưỡng lão. Thế hệ trước đều coi trọng việc tế bái sau khi chết. Cũng vì nguyên nhân này, một người vốn đã bất công như Miêu Thải Phượng càng thêm trắng trợn.

Bởi vì trong lòng bà ta hiểu rõ, nếu nói ra đạo lý này, có không ít người thế hệ trước trong đại đội cũng sẽ tán đồng với bà ta, cảm thấy cách làm của bà ta không sai.

Miêu Thải Phượng vừa nói xong, Giang Lưu càng thêm trầm mặc, toàn thân anh giống như bị khí đen bao phủ, âm trầm cùng uất khí khó nói lên lời.

"Không phải chỉ là một quả trứng gà thôi sao, mấy đứa bé còn nhỏ không cần nhiều đến vậy."

"Đúng đó bà Miêu, lời này của bà cũng làm tổn thương người ta quá rồi."

Thôn dân xung quanh ngươi một câu ta một câu nói thay cho Giang Lưu. Đây không phải do tình huống đặc biệt sao, ngày bình thường cũng không thấy Giang Lưu đòi hỏi muốn ăn trứng gà gì đó.

"Hai đứa cháu trai này tương lai thằng cả không con, còn không phải nhờ hai cháu trai dưỡng lão sao, hiện tại không lo dỗ dành chúng, sau này hai đứa nhỏ việc gì phải hiếu kính ông bác cả như nó."

Miêu Thải Phượng hai tay chống nạnh, khí lực mười phần.

Càng ngày càng nhiều người không chịu nổi dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của Miêu Thải Phượng, âm thanh nghị luận chỉ trỏ càng lúc càng lớn. Giang Lưu - người ở giữa tâm bão dư luận vẫn cúi đầu, nắm đấm bóp càng chặt, lúc Miêu Thải Phượng cùng các thôn dân bắt đầu ồn ào túi bụi, anh bỗng nhiên đẩy đám người ra, vọt tới phòng bếp cầm con dao phay chạy thẳng đến chuồng gà, tiện tay bắt một con gà, trực tiếp xách đao cắt cổ con gà trống còn đang nhảy nhót tưng bừng.

"Trời ơi, mày làm gì vậy, bà đây thấy mày là bị đụng hỏng đầu rồi."

Miêu Thải Phượng tưởng như ác mộng, đây là con gà trống nhà bà ta nuôi lớn, đưa đến trạm thu mua tối thiểu cũng có thể đổi được mười mấy khối, Giang Lưu không rên một tiếng liền làm thịt nó ở trước mặt bà ta.

"Đúng, là tôi bị điên rồi, tôi muốn ăn mấy quả trứng gà thì làm sao, tôi vì cái nhà này bỏ ra nhiều như vậy, chỉ có mấy quả trứng gà muốn ăn cũng không được!"

Giang Lưu lúc này chính là bộc phát trong trầm mặc: "Mẹ, tôi hỏi thật, tôi là con trai ruột của bà sao. Lúc tôi đụng đầu bị thương, ý thức tôi không hoàn toàn thanh tỉnh nhưng tôi vẫn nghe được bà không nguyện ý bỏ tiền ra chữa bệnh cho tôi, lúc đó tôi tự an ủi mình, trong nhà thực sự không có tiền. Nhưng bây giờ thì sao, tôi chỉ muốn ăn mấy quả trứng gà để bồi bổ thân thể, muốn nghỉ ngơi một thời gian, một yêu cầu nhỏ như vậy bà cũng không đồng ý, có phải trong nhà này thằng hai là con trai của bà, con ba là con gái của bà, còn Giang Lưu tôi chính là rác rưởi nhặt từ bên ngoài về không?"

Chất vấn của anh chẳng những không khiến Miêu Thải Phượng dừng lại, hoàn toàn ngược lại, bởi vì anh dám động thủ giết gà trống, máu nóng bà ta liền bốc thẳng lên đầu, ngôn từ cũng càng thêm cay nghiệt.

"Mày thì có tư cách gì so với em trai em gái mày. Em trai mày vì nhà họ Giang chúng ta sinh được hai cháu trai, hai vợ chồng mày đã sinh được cho cái nhà này được một trai hay nửa gái chưa? Mày, cái thứ vô lương tâm, xứng đáng đoạn tử tuyệt tôn."

Từ trước đến nay, lần đầu tiên đứa con trai hiếu thuận ngỗ nghịch với bà ta, Miêu Thải Phượng cảm thấy quyền uy của bà ta bị khiêu khích.

"Đúng, tôi là thứ đoạn tử tuyệt tôn."

Giang Lưu nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Bác sĩ cũng đã nói rồi, đời này của tôi khó có thể có con, tôi là thứ phế vật, tôi còn chẳng phải thằng đàn ông."

"Tôi với Tú Tú không thể có con, đây không phải là vấn đề của cô ấy, mà là tôi, là do tôi, là tôi nửa đời làm trâu làm ngựa, bạc đãi chính mình, để đến bây giờ còn không thể làm cha, kết quả là đến nửa câu cám ơn cũng không được, còn bị mẹ ruột nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn, là tôi sai rồi."

Lời này của Giang Lưu giống như tiếng sét giữa trời quang, làm đám người trong viện không khỏi khiếp sợ.

Lời này là có ý gì? Đây là cậu ấy đi tìm bác sĩ ở bệnh viện kiểm tra sao, bác sĩ nói cho cậu ấy biết là cậu ấy không thể sinh con sao?

"Tú Tú, nhanh đi nấu nước, anh muốn ăn thịt, anh còn muốn ăn cơm gạo trắng với trứng gà, anh muốn bồi bổ thân thể thật tốt."

Giang Lưu nói liên hồi: "Anh muốn có con, bất luận là nam hay nữ đều được, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không bạc đãi mình nữa, cũng sẽ không bạc đãi em, hai ta còn trẻ, chúng ta cố gắng bồi bổ thân thể, cố gắng sinh một đứa bé thuộc về hai ta."

Anh một tay cầm dao, một tay nhấc con gà trống nói với Từ Tú Tú, trong mắt là ý tứ khẩn cầu.

Ở trước mặt mọi người thừa nhận mình không thể sinh con, đối với nam hay nữ đều là một việc cực kỳ khiêu chiến lòng tự trọng của họ. Giang Lưu lúc này rất sợ Từ Tú Tú sẽ vì vậy mà muốn ly hôn với anh. Dù sao anh là người đàn ông đã bị bác sĩ phán quyết tử hình, mà Từ Tú Tú chưa chắc có vấn đề, rời khỏi anh rồi tái hôn có lẽ cô ấy sẽ có thể trở thành một người mẹ.

"Được."

Lúc này Từ Tú Tú rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao cả ngày hôm nay chồng cô đều trông không bình thường như vậy, cô gật nhẹ đầu, dùng tay áo lau mắt sau đó đi thẳng đến phòng bếp.

Những năm này không sinh được con, tất cả áp lực đều dồn lên người cô. Kỳ thật, nếu Giang Lưu muốn, anh ấy hoàn toàn có thể giấm nhẹm chuyện này, sau đó để mọi người tiếp tục chỉ trích cô là gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng Giang Lưu không làm vậy, anh ấy trả lại trong sạch cho cô, Từ Tú Tú cảm thấy, cô còn muốn tiếp tục ở cùng với Giang Lưu.

"Mẹ, người nếu như đã ngứa mắt đứa con trai đoạn tử tuyệt tôn này, chúng ta liền chia nhà đi, về sau con sẽ không cứ ngốc nghếch đi giúp đỡ em trai em gái, con muốn sống cuộc đời của mình."

Giang Lưu vứt xuống một câu như vậy với Miêu Thải Phượng – người sớm đã ngây người như khúc gỗ, sau đó đi theo Từ Tú Tú vào phòng bếp, trong nháy mắt quay đầu đi, trên mặt anh dễ dàng thấy được vẻ xảo trá.

Đầu năm nay, muốn danh chính ngôn thuận ăn một con gà thật đúng là không dễ dàng mà.

---------

Tác giả có lời muốn nói.

Gà trống: Chết không nhắm mắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc