Hệ Thống Xuyên Nhanh: Thánh Phụ Sụp Đổ Rồi

Chương 2: Thế giới 1: Người đàn ông ngu hiếu (2)

Trước Sau

break

Chương 2 – Người đàn ông ngu hiếu

Nằm trên xe bò, Giang Lưu dứt khoát tiếp thu ký ức của nguyên thân lưu lại và nhiệm vụ ở thế giới này.

Nguyên thân là con trai cả trong nhà, đúng lý hẳn là người được người lớn trong nhà tin tưởng nhất. Có thể nguyên thân vận khí không tốt, thời điểm sinh anh ta ra mẹ anh ta bị khó sinh, thiếu chút chết trên giường sản phụ. Lúc nguyên thân vừa ra đời, trong nhà bà nội còn khỏe mạnh, tất cả mọi chuyện đều do bà nội quản lý, tình cảm của anh ta với mẹ ruột cũng có chút nhạt nhẽo. Sau này, bà nội qua đời, mẹ anh ta - Miêu Thải Phượng lại mang thai sinh ra một đôi long phượng. Đối với đứa con trai được nuôi lớn bởi mẹ chồng – người mà bà hận nhất, tự nhiên cũng chẳng muốn thân cận.

Ngay từ đầu, cha của nguyên thân - Giang Truyện Căn vẫn rất coi trọng đứa con trai lớn này. Có thể là không chịu nổi có người suốt ngày thổi gió bên gối, thời gian lâu dài, Giang Truyện Căn cũng cảm thấy, trong nhà này so với con trai lớn thì đôi long phượng mang vận may kia càng có tiền đồ, có thể mang lại cho ông ta càng nhiều vinh diệu(1). Thêm vào đó, con trai lớn đã kết hôn mười năm vẫn không sinh được một đứa con trai, mà con trai thứ Giang Hải lại hết sức năng lực đã sinh cho ông ta hai đứa cháu trai. Xem như cân nhắc về việc hậu sự sau này, Giang Truyện Căn cũng không dám gửi hi vọng vào đứa con trai lớn có khả năng đoạn tử tuyệt tôn này.

Cả đời nguyên thân, hơn phân nửa thời gian đều vì cái nhà này mà làm trâu làm ngựa, anh ta khát vọng tình thương và sự coi trọng của cha mẹ, cũng khát vọng có được một đứa bé chảy xuôi dòng máu của mình. Chỉ tiếc rằng cho đến khi anh ta chết đi, hai nguyện vọng này của anh ta cũng chưa hoàn thành được.

Giang Lưu như một khán giả, xem qua hết một đời của nguyên thân. Không chỉ không có chút đồng tình nào, ngược lại còn muốn tặng nguyên thân hai chữ — ĐÁNG ĐỜI!

So sánh với tuổi thơ của chính mình, tình huống của nguyên thân căn bản không được gọi là khó khăn gì. Không phải chỉ là một đám cha mẹ em trai em gái hút máu thôi sao, anh đây có cả trăm phương pháp đem đám người không biết xấu hổ này hất văng. Đầu đất này không những cứ đần độn thuận theo những gì đám người tự xưng là người thân an bài, còn kéo theo nàng dâu của mình cứ thế vô tư kính dâng.

Kết quả là lấy giỏ trúc múc nước, chỉ là công dã tràng mà thôi. Mệt sống mệt chết cũng chỉ lấy lại được vài giọt nước mắt cá sấu, sao phải vậy?

"Nhiệm vụ là gì?"

Giang Lưu nghĩ thầm, hệ thống trói định anh, còn để anh xuyên đến thân thể của nguyên thân, đoán chừng là muốn anh - tay vả mặt cha mẹ cực phẩm, chân đạp em trai em gái hút máu, sau đó mang theo cô vợ ngốc trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm.

Xem ở việc hệ thống đã an bài cho lão quang côn(2) như anh đây một cô vợ nhỏ, anh liền miễn miễn cưỡng cưỡng giúp nó hoàn thành những nhiệm vụ này đi.

[Nhiệm vụ thế giới hiện tại là thu hoạch tối đa trị số thiện cảm của đối tượng nhiệm vụ chỉ định gồm: Giang Truyện Căn, Miêu Thải Phượng, Từ Tú Tú. Nhiệm vụ thành công ban thưởng điểm tích lũy 1.000 điểm, xác suất thành công của nhiệm vụ không đủ hai phần ba, xoá bỏ.]

Cảm nhận được ký chủ thực tập đã tiếp thu xong ký ức của nguyên thân, hệ thống 001 cũng xuất hiện trong không gian ý thức của Giang Lưu, đồng thời tuyên bố nhiệm vụ thế giới hiện tại.

"ĐM!"

Giang Lưu cảm thấy anh nghe nhầm rồi, hệ thống này đang nói cái gì vậy. Thu hoạch độ thiện cảm của Từ Tú Tú anh còn có thể hiểu, dù sao người ta cũng là đại cô nương khỏe mạnh, gả vào nhà nguyên thân không được hưởng qua một ngày lành, ngược lại cả đời chịu tội, đời này đền bù cho người ta cũng là phải đạo.

Nhưng còn Giang Truyện Căn cùng Miêu Thải Phượng, hai người này dựa vào cái gì chứ. Giang Lưu anh hận nhất là trưởng bối vô trách nhiệm, anh thấy, hai người này cùng người mẹ ruột cầm tiền trong nhà chạy theo gian phu kia của anh không khác gì nhau. Nhiều lắm chính là nuôi lớn nguyên thân, nhưng sau đó nguyên thân ở cái nhà này làm trâu làm ngựa cũng trả lại đủ rồi.

Hiện tại lại bắt anh đi lấy lòng hai người này, còn phải lấy được tối đa trị số độ thiện cảm, anh đây không hèn như vậy đâu.

[Ký chủ đối với hệ thống nói lời thô tục, còn sử dụng ‘động từ sinh sản’ khinh bạc hệ thống, đối với hệ thống tạo thành tổn thương tâm hồn, lại vi phạm ‘Thánh phụ chuẩn tắc’. Lần thứ nhất cảnh cáo bằng miệng, bị cảnh cáo ba lần trừng phạt bằng điện giật.]

001 là hệ thống đầu tiên Chủ Thần sáng tạo, trước mắt rất nhiều chương trình còn đang trong quá trình cải tiến, nó cũng không có cảm xúc của con người, rất nhiều chỉ lệnh rập khuôn, dựa theo chương trình được lập trình sẵn mà vận hành.

"Ha ha ha, không phải chỉ là lấy lòng thêm hai người thôi sao, cái này có gì khó, tôi hiểu, tôi đều hiểu."

Giang Lưu người này trà trộn vào tầng dưới chót của xã hội nhiều năm, hiểu nhất biết đủ thì dừng. Hệ thống này nhìn có vẻ không dễ nói chuyện, động một chút lại dùng điện giật uy hiếp anh, tạm thời cứ thành thật đã.

[Quy tắc của hệ thống thánh phụ: thật lòng yêu thương, bất luận là người tốt, hay là người xấu, cảm hóa bọn họ, là mục đích cuối cùng của ký chủ.]

001 máy móc đọc ra quy tắc.

"Vậy tôi hỏi cậu một vấn đề, có phải chỉ cần kết quả thành công, dù trong quá trình thực hiện Giang Truyện Căn và Miêu Thải Phượng cực kỳ chán ghét tôi cũng không thành vấn đề."

Giang Lưu nghĩ thầm, thẳng không được anh đây còn có thể cong, người như anh bản lĩnh lớn thì không có chứ bàng môn tà đạo lại chẳng thiếu. Hệ thống cứng nhắc cũng có chỗ tốt của hệ thống cứng nhắc, anh phải nghiên cứu tìm ra lỗ hỏng trong quy tắc của hệ thống này.

[Hạn chót nhiệm vụ chính là thời điểm ký chủ thoát ly khỏi thế giới.]

Trái cầu trôi lơ lửng phía trên, trên màn sáng các đoạn mã chạy loạn xạ, tựa hồ như nó đang suy nghĩ, một lát sau, 001 mới dùng thanh âm máy móc trả lời chắc chắn.

Xem ra Giang Lưu đoán không sai, cái hệ thống muốn chỉ là một kết quả, chỉ cần lúc thân thể này tử vong hoàn thành mục tiêu là được rồi.

"Đúng rồi, điểm tích lũy có thể dùng để làm gì."

Giang Lưu nhớ tới vừa rồi hệ thống công bố nhiệm vụ hình như có nhắc đến thưởng điểm tích lũy, còn đoạn sau đó nó nói về việc không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xoá bỏ Giang Lưu lại chẳng thèm để ý. Dù sao anh đã chết qua một lần, hiện tại còn sống cũng là do anh gặp may trộm được thêm một đoạn thời gian, sống nhiều thêm một ngày chính là kiếm hời của ông trời thêm một ngày, nếu lại chết đi, cũng chỉ là không có cách nào kiếm chác thêm, cũng không có gì phải sợ.

[Điểm tích lũy đạt tới 1.000, hệ thống thương thành sẽ được mở ra, ký chủ có thể dùng điểm tích lũy để mua vật phẩm trong hệ thống thương thành.]

Giải thích xong 001 liền biến mất trước mắt Giang Lưu, không đợi Giang Lưu truy vấn thêm, bên tai của anh liền vang lên một thanh âm quen thuộc.

"Đến bệnh viện rồi, vợ Giang Lưu, cháu với anh Bội Thu khiêng Giang Lưu xuống, bác đi tìm bác sĩ."

Thì ra đã đến bệnh viện, Giang Lưu tạm thời bỏ qua chuyện điểm tích lũy, cứ thanh thản ổn định làm một bệnh nhân trước đã.

Có lẽ việc tiếp thu ký ức của nguyên thân hao phí rất nhiều tinh lực, chỉ định giả bộ một chút, Giang Lưu vậy mà thật sự ngủ thiếp đi, cho dù sau đó bác sĩ giúp anh khâu lại vết thương cũng không làm anh tỉnh lại.

Đợi đến lúc anh tỉnh hẳn, hai cha con Quản Đại Ngưu và Quản Bội Thu đã sớm lái xe bò trở về, chỉ còn lại một mình Từ Tú Tú ở lại bệnh viện chăm sóc Giang Lưu.

Bác sĩ nói, thương thế của anh ít nhất còn phải ở lại bệnh viện quan sát ba bốn ngày, xem não bộ có để lại di chứng gì không. Quản Đại Ngưu là đại đội trưởng, ông ấy rời đại đội có rất nhiều việc không có cách nào sắp xếp, tất nhiên không có khả năng ở lại bệnh viện, thế nên ông ấy để lại cho Từ Tú Tú lương phiếu cho hai vợ chồng ăn uống trong những ngày này rồi mang theo con trai trở về.

"Anh đã tỉnh."

Từ Tú Tú vừa rồi ghé lên mép giường chợp mắt, thần kinh của cô căng thẳng, Giang Lưu chỉ có một chút động tĩnh, cô lập tức liền mở mắt khẩn trương nhìn anh.

"Em sao không lên giường nằm."

Bởi vì thời gian dài không uống nước, cuống họng Giang Lưu hơi khô, anh nói dứt lời liền liếm môi một cái, môi anh đã nứt ra như vỏ khô rồi.

"Gấp gáp chạy tới đây, còn chưa kịp đổi bộ đồ sạch sẽ, làm sao không biết ý tứ nằm lên giường đệm sạch sẽ của người ta được, sẽ bẩn hết lại thêm phiền người ta."

Từ Tú Tú là người phụ nữ cẩn thận, thấy Giang Lưu khát nước liền tranh thủ thời gian đến chỗ y tá xin chén nước cho Giang Lưu, sau đó một tay nâng sau gáy của anh, trợ giúp anh uống hết ly nước.

Bệnh việc lúc này đều là tiêu chuẩn phòng bốn người, được thu thập chỉnh chỉnh tề tề, chăn mền đều được xếp vuông vức như khối đậu hũ, Giang Lưu chú ý tới trong gian phòng này chỉ có anh là bệnh nhân, ba giường còn lại vẫn trống, Từ Tú Tú hoàn toàn có thể chọn một trong những giường còn lại để nghỉ ngơi, thật sự không ngờ cô thế mà vì sợ làm bẩn chăn mền của người ta, miễn cưỡng ghé vào giường anh mà ngủ.

"Chờ một chút, anh, biết chúng ta đang ở đâu à?"

Giúp anh uống nước xong, Từ Tú Tú bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, Giang Lưu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, anh không nên biết mình đang ở đâu mới đúng chứ. Câu hỏi đầu tiên khi mở mắt không nên hỏi sao cô không lên giường nằm, mà phải hỏi cô xem mình đang ở đâu.

"Trước đó anh chưa tỉnh, thế nhưng rất là kỳ quái, mọi người xung quanh nghị luận những gì, anh đều nghe được rõ rõ ràng ràng, cả việc bác đội trưởng thương lượng với cha mẹ đưa anh đến bệnh viện, anh đều nghe thấy được."

Giang Lưu lộ ra nụ cười khổ, sau đó hai mắt yên lặng nhìn Từ Tú Tú: "Tú Nhi à, cám ơn em, là anh - Giang Lưu có lỗi với em."

Giờ phút này nét mặt của anh lộ rõ vẻ bi thống chua xót của người đàn ông bị cha mẹ mà mình tín nhiệm từ bỏ, đồng thời cũng mang theo mấy phần cảm kích và áy náy với vợ mình.

Thấy Giang Lưu như vậy, Từ Tú Tú không khỏi có chút ngây ngẩn cả người.

Cô thật sự không nghĩ tới Giang Lưu thế mà đều nghe thấy được, mà trải qua chuyện này, anh tựa hồ có khoảng cách với cha mẹ chồng, không còn vẻ tín nhiệm vô điều kiện như trước đây, cũng không còn cảm thấy hai ông bà làm bất luận chuyện gì cũng là vì suy nghĩ cho bọn họ.

Cô có thể hy vọng một chút không? Sau khi khôi phục, chồng cô sẽ có thay đổi, không còn ngây ngốc vì cái nhà đó mà nỗ lực.

"Có gì mà cảm ơn, anh là người đàn ông của em mà."

Từ Tú Tú đã thất vọng quá nhiều lần, cũng không phải chưa từng có chuyện cha mẹ chồng làm những chuyện tổn thương anh, nhưng bọn họ chỉ cần nói vài lời dễ nghe, người đàn ông này sẽ lại đần độn bị dụ dỗ như cũ.

Cô là từ lúc bắt đầu tưởng mình gặp được ánh rạng đông, cho đến khi lần lượt bị dập tắt hi vọng, đã sớm không còn ôm bất cứ sự kỳ vọng nào đối với anh nữa.

Chuyện lần này dù nghiêm trọng hơn những lần đã qua thì đã thế nào, đó là cha mẹ của anh, cái quan hệ này, mãi mãi cũng chém không đứt được.

"Em không chịu ngủ giường bên cạnh, vậy chen chúc với anh đi."

Giang Lưu cũng biết nguyên thân đã làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế nào, bây giờ dù anh có nói thêm mấy lời dễ nghe, Từ Tú Tú đều sẽ chưa chắc tin tưởng anh, ngày sau còn dài, bây giờ cô không tin, sớm muộn một ngày cũng sẽ tin.

"Không có việc gì, em như vậy là được rồi."

Từ Tú Tú lắc đầu, giường bệnh cũng không rộng rãi gì, nằm hai người thì hơi chật, Giang Lưu còn là bệnh nhân, cô sợ lại đụng phải vết thương của anh mất.

"Còn phải ở lại mấy ngày nữa, em như vậy sao mà nghỉ ngơi được, em không nghỉ ngơi được, làm sao có thể chăm sóc tốt cho anh."

Giang Lưu lấy cớ như vậy Từ Tú Tú không có cách nào cự tuyệt, bây giờ đêm đã khuya, đến rạng sáng còn phải mấy tiếng nữa, cô nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn đồng ý.

Có một người phụ nữ nằm bên cạnh, đối với Giang Lưu thế nhưng là lần đầu tiên.

Ở công trường, quan hệ nam nữ rất hỗn loạn, phần lớn là cô nam quả nữ ráp lại làm vợ chồng nửa đường, bên cạnh công trường cũng không ít cửa hàng xoa bóp của mấy “Em gái” được mấy công nhân hoan nghênh.

Khi đó Giang Lưu không ít lần bị nhân viên tạp vụ giật dây đi tìm mấy “Em gái” thư thư giải giải, chỉ là đều bị Giang Lưu cự tuyệt.

Anh thấy, chuyện đó nếu không phải làm với cô gái của mình thì rất vô nghĩa. Dù sao anh vẫn là một đứa trẻ ranh to xác, tráng niên lại dương khí dư thừa, người đã từng xem qua mấy “Nội dung người lớn” ai mà không biết, làm chuyện đó sẽ đặc biệt mệt mỏi, đặc biệt mỏi eo, không có đạo lý làm cái việc tốn thể lực như vậy, kết quả là mấy “Em gái” hưởng thụ xong anh đây còn phải trả thêm tiền.

Một kẻ hẹp hòi khôn khéo như Giang Lưu, tự xem cái hoạt động giải trí của mấy anh đàn ông trong công trường là mua bán lỗ vốn. Giờ anh đã có một cô vợ danh chính ngôn thuận, nên anh không còn nghĩ như vậy nữa.

Đương nhiên, bây giờ để một tên gà tơ như anh tự mình ra trận anh vẫn có chút sợ hãi, tốt hơn hết cứ giải quyết vết thương trên đầu đã, chờ vết thương lành, anh lại cùng Từ Tú Tú tìm hiểu sâu hơn, đến lúc đó, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Từ Tú Tú không biết ý nghĩ của anh, cô câu nệ cố gắng thu nhỏ mình lại để chiếm ít diện tích giường bệnh.

Thế nhưng do cô quá mệt mỏi, vừa được nằm xuống chiếc giường mềm mại sạch sẽ không bao lâu liền nặng nề ngủ thiếp đi.

----------

(1) Vinh diệu: vinh là vẻ vang, diệu là sáng sủa, vinh diệu có nghĩa là vẻ vang và rực rỡ - Theo Từ điển - Nguyễn Lân.

(2)Lão quang côn: chỉ người đàn ông đã lớn tuổi nhưng chưa kết hôn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc