Hệ Thống Xuyên Nhanh: Thánh Phụ Sụp Đổ Rồi

Chương 1: Thế giới 1: Người đàn ông ngu hiếu (1)

Trước Sau

break

Chương 1 – Người đàn ông ngu hiếu

"Đúng là tạo nghiệt mà, đang êm đẹp tảng đá trên núi sao lại rơi xuống, lại còn trùng hợp nện vào đầu Lưu Tử."

"Còn không phải sao, cả một đầu toàn máu, người cũng bất tỉnh rồi, cũng không biết có thể cứu chữa được không. Chị nhìn vợ của Lưu Tử xem, đã khóc không thành tiếng rồi. Nếu như Lưu Tử có chuyện gì bất trắc, cuộc sống của nàng sẽ càng gian nan hơn."

"Vậy thì chưa chắc, thời gian qua chẳng lẽ nàng sống tốt sao, Lưu Tử không còn, nàng về nhà ngoại tái giá là xong, nếu gặp được cha mẹ chồng thiện tâm, tháng ngày sau này còn có thể tốt hơn bây giờ nhiều."

"Phi phi phi, lời này sao có thể tùy tiện nói lung tung, cẩn thận để hai ông bà già Giang gia nghe thấy sẽ tìm chị liều mạng."

. . .

Xung quanh cứ râm ran tiếng nghị luận, Giang Lưu chịu đựng cơn đau đầu, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là những khuôn mặt khô vàng.

"Tỉnh, Lưu Tử tỉnh rồi!"

Nhìn thấy anh mở mắt ra, đại phu chân đất thu lại tro than đang hướng về đầu anh, bất ngờ hướng về phía mọi người đang vây xem xung quanh hô: "Tỉnh là tốt rồi, đoán chừng chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại."

Vừa rồi, dáng vẻ của Giang Lưu khi bị đưa đến, máu chảy không ngừng khiến lão không khỏi giật mình kêu lên, lão nghĩ thầm chính mình khi ra ngoài cũng xem như một nửa đại phu, xem các vết thương nhỏ cho các hương thân còn được, sao có thể chữa được vết thương nặng dạng này.

Lại không nghĩ rằng lúc lão đang định đắp ít tro than giúp cầm máu sau đó để đội trưởng viết giấy giới thiệu đưa Giang Lưu đi bệnh viện lớn ở huyện thành, cậu ta liền tỉnh lại.

Dựa theo hiểu biết của đại phu chân đất, đã tỉnh, có nghĩa là không còn chuyện gì lớn, mất nhiều máu thì bồi dưỡng một chút là bù lại được thôi.

"Lưu Tử, cậu có nhận ra tôi không?"

Thấy ánh mắt của Giang Lưu có chút mê mang, đại phu liền tiến lên một bước, cả khuôn mặt phóng đại trước mắt Giang Lưu, chỉ thiếu chút nữa là dán lên mặt anh.

Có nhận ra lão hay không? Đương nhiên là không rồi!

Giang Lưu vừa định trả lời, đột nhiên ý thức được, trước đó không lâu, anh bị một sinh vật mang cái danh xưng ‘Hệ thống Thánh phụ 001’ trói định, hiện tại anh đã không còn là anh nữa.

Nói đến Giang Lưu, cả đời này của anh cũng coi như trải qua phong phú.

Lúc anh ba tuổi, cha anh ở công trường rơi khỏi giàn giáo mà mất mạng, quản sự không có lương tâm, bồi thường 20.000 khối(1) liền biến mất. Lại vào năm đó khi anh được năm tuổi, mẹ anh rốt cục không chịu nổi cuộc sống thủ tiết tịch mịch, trong nhà lại nghèo khó, bà ta liền lấy hết tiền trong nhà bỏ theo người khác.

Cứ như vậy, Giang Lưu trở thành một cô nhi, đi theo ông nội dựa vào bảy phần đất trong nhà, cùng với thôn dân xung quanh tiếp tế, trải qua sinh hoạt thiếu thốn lại khổ cực.

Năm đó mười bốn tuổi, thân nhân duy nhất cũng rời bỏ anh, Giang Lưu dứt khoát đem bán bảy phần đất và căn nhà cũ. Phần lớn số tiền anh dùng để tổ chức cho ông nội một tang lễ long trọng, sau đó cầm theo số tiền còn lại cõng bọc hành lý nhỏ ra ngoài kiếm cơm.

Trình độ cấp hai như anh không phải là trình độ văn hóa cao, chỉ có thể kiếm những công việc như cha anh trước đây.

Tại công trường, anh thấy được sắc thái muôn màu của dân sinh ở tầng dưới chót. Ỷ vào da mặt dày, miệng lại ngọt, anh học được ràng cốt thép, đổ bê tông, trộn bùn đất, thậm chí còn cùng thợ sửa máy móc của công trường học chút sửa chữa cơ khí.

Mười năm trôi qua, anh đã là kẻ già đời ở công trường, dựa vào kết giao quan hệ gây dựng được một đoàn đội nhỏ, làm tới được quản đốc, thu nhập cứ vậy tăng cao.

Dựa theo kế hoạch của Giang Lưu, kiếm lời thêm ít tiền anh cũng nên cưới vợ rồi, có tiền có phòng có vợ có con, sinh hoạt cũng coi như ổn định.

Chỉ tiếc, không đợi anh tích lũy đủ tiền, lúc anh nhận thầu công trình nhỏ thì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, một công nhân sau khi say rượu thi công, trong trình trạng đó lại không sử dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào, cứ như vậy ngã xuống từ mười mấy tầng lầu. Bồi thường tiền không nói, bạn bè người thân của người đó toàn từ nông thôn chạy tới, lúc xảy ra xô xát, Giang Lưu không may bị té ngã đụng phải mỏm đá, thế là đi mất một mạng…ô hô.

Trong giây phút cuối cùng, Giang Lưu còn tiếc nuối mình làm thần giữ của lâu như vậy vì cái gì, không biết sẽ tiện nghi cho ai đây, sớm biết có một màn này anh nên vui chơi giải trí, hưởng thụ hết thú vui đời này mới là đúng đắn.

Lúc anh chuẩn bị tiếp nhận cái chết đang đến gần, ý thức lại bị kéo đến trong một không gian kì lạ. Một tên nhóc mang cái danh xưng ‘Hệ thông Thánh phụ 001’ xuất hiện ở trước mặt anh, không cho anh có bất kỳ quyền lợi lựa chọn nào, tự ý quyết định đem anh trói định thành ký chủ của nó.

Dù vậy Giang Lưu cũng không có ý kháng cự, tuy nghe qua ý tứ của hệ thống kia là muốn đi đến từng không gian chấp hành nhiệm vụ, thành công có thưởng, thất bại bị phạt, nhưng tốt xấu gì còn có thể được sống, không phải sao?

Giang Lưu cũng không phải mang trong mình tình cảm sâu đậm vĩ đại gì, anh chỉ biết ý thức của anh còn tồn tại, có nghĩa anh vẫn còn sống. Nếu như anh từ chối lựa chọn chuyển sinh của hệ thống, dù rằng anh có kiếp sau, dù ở đó anh được hạnh phúc hay không đối với anh cũng chẳng quan hệ nữa.

Cho nên Giang Lưu cảm thấy bị 001 chọn trúng cũng rất tốt, không phải chỉ là chấp hành một vài nhiệm vụ thôi sao, đã nhiều năm như vậy sóng to gió lớn nào mà anh chưa thấy qua, cũng đã chết qua một lần, còn có cái gì phải sợ chứ.

Nhìn qua tình huống này, hiện tại anh chắc là đi tới thế giới nhiệm vụ thứ nhất rồi.

Chỉ là lúc này anh còn chưa được tiếp nhận ký ức còn lưu lại của nguyên thân. Nếu tùy tiện mở miệng rất có thể sẽ bị người khác hoài nghi. Đúng lúc, hình như nguyên thân vừa bị thương tỉnh lại, Giang Lưu dứt khoát nhắm mắt lại, ầm một tiếng nằm lại trên ván gỗ, giả bộ như lại lâm vào hôn mê.

"Ai da, tại sao lại hôn mê rồi, chẳng lẽ vừa rồi là hồi quang phản chiếu."

Nụ cười của đại phu chân đất cứng đờ trên mặt, lão bối rối nhìn anh rồi nói ra mấy lời không quá may mắn này.

"Ôi ôi ôi..."

Tuy nói đại phu chân đất không quá đáng tin, thế nhưng cũng không ít người tin tưởng y thuật của lão, lúc này lão nói như vậy, đa số mọi người đều tin tưởng Giang Lưu sắp không được rồi. Một bà lão đen gầy, tướng mạo có chút tương tự anh trực tiếp xụi lơ ngồi trên mặt đất, kêu khóc.

"Lưu Tử của tôi, con của tôi a..."

Miêu Thải Phượng, cũng chính là mẹ ruột của thân thể này nước mắt tuôn đầy mặt, khóc tê tâm liệt phế.

"Đều tại cô, cái đồ xui xẻo này, từ khi cưới cô vào cửa liền không có chuyện gì tốt. Đã nhiều năm như vậy, cũng không sinh cho Lưu Tử nhà tôi được một đứa con trai hay nửa đứa con gái, nếu giờ nó có mệnh hệ gì thì không phải là tuyệt hậu sao, cô cái đồ tang môn tinh, là cô hại Lưu Tử nhà tôi đoạn tử tuyệt tôn, người phải chết tại sao không phải cô."

Miêu Thải Phượng bắt đầu khóc lóc, vọt tới trước mặt một người phụ nữ đang đờ ra như khúc gỗ, vươn tay nắm lấy tóc của cô, một tay khác lại ra sức ngắt nhéo trên người cô.

Người phụ nữ này dường như không cảm giác được đau đớn, đôi mắt vẫn chỉ nhìn thẳng về phía người đàn ông người đầy máu đang nằm trên giường, trong đôi mắt toàn là mờ mịt.

"Thím Miêu à, đừng đánh nữa, Lưu Tử nhà thím không nhất định xảy ra chuyện, thím đánh hỏng Tú Tú rồi ai tới chăm sóc Lưu Tử đây."

"Đúng đó thím Miêu, chuyện Lưu Tử bị tảng đá nện vào ai mà nghĩ tới, không có liên quan gì đến Tú Tú cả."

Mọi người thấy thế vội đến gần can ngăn. Mặc dù vậy, Từ Tú Tú lúc này nhìn qua cũng đã thê thảm vạn phần, trên mặt, trên cánh tay đều có vết móng tay cào cấu qua, từng dấu vết sưng đỏ, tóc cũng đã bị cào thành ổ gà.

Bọn họ cũng đều biết, ngày thường Từ Tú Tú ở nhà họ Giang trôi qua như thế nào. Hai ông bà nhà họ Giang sau khi sinh được đôi long phượng kia, đối với con trai cả hận không thể biến anh ta thành con bò già để sai sử. Đã vậy Giang Lưu người này còn là người ngu hiếu, không chỉ để mình làm Hoàng Ngưu, còn bức nàng dâu cùng anh ta bán mạng cho cả nhà.

Tại nhà họ Giang, vợ chồng con cả làm ra nhiều nhất, lại ăn ít nhất, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy bà Miêu chửi rủa con dâu lớn Từ Tú Tú này. Mọi người đều nói, Từ Tú Tú gả đến nhà họ Giang chính là đi vào hang sói.

Nhưng còn có biện pháp nào, mẹ ruột Từ Tú Tú chết sớm, mẹ kế lại không muốn cô trải qua những ngày tốt lành, hiện tại nhà mẹ đẻ đã không cho cô chỗ dựa. Mọi người ở đây dù xót thương cô, cũng không cách nào quản chuyện nhà người ta được.

"Đội trưởng Quản, thương thế này của Giang Lưu tôi trị không được, vẫn nên viết giấy giới thiệu đưa đến bệnh viện lớn ở huyện thành đi thôi, tốt nhất phải nhanh lên, cứ kéo dài thời gian tôi sợ máu của cậu ta cũng chảy khô rồi."

Vẫn là đại phu chân đất kia mở miệng, ý kiến với đội trưởng Quản Đại Ngưu.

"Đi đến bệnh viện ở huyện thành xem bệnh, phải xài hết bao nhiêu tiền đây, nhà chúng tôi cũng không có tiền."

Miêu Thải Phượng giãy dụa lại cào con dâu lớn một cái, sau đó hướng về phía mọi người la lớn.

Có lẽ là cảm thấy người làm mẹ như bà ta quá lạnh tâm lạnh tình, bà ta lại bổ sung một câu: "Là số mệnh Lưu Tử nhà tôi không tốt, đầu thai vào dạng nhà như vậy, còn cưới về một người phụ nữ mệnh xấu."

Nói xong bà ta lại làm vẻ mặt đau khổ, lần nữa nằm trên mặt đất kêu khóc.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.

Vừa rồi thấy Miêu Thải Phượng khóc thê thảm như vậy, còn nghĩ cho dù đối xử bất công, bà ta đối với con trai lớn cũng có chút cảm tình. Ai biết đại phu vừa nói đưa đi huyện thành may ra còn khả năng cứu được, bà già này lại quả quyết cự tuyệt như vậy. Những năm này hai vợ chồng Giang Lưu mệt sống mệt chết kiếm công điểm, sao có thể một phân tiền cũng không dành dụm được chứ. Rốt cục, vẫn là Miêu Thải Phượng không muốn tiêu đồng nào cho đứa con trai này đi.

"Lưu Tử bị thương cũng là bởi vì xuất công sửa đập nước, tiền trị bệnh, tôi đi công xã hỏi một chút, xem có thể trả được một nửa không, phần còn lại, tôi nghe nói bệnh viện trên huyện thành có quy định, trước có thể chữa bệnh, sau đó mới phải trả tiền. Nông dân trong tay không có tiền, có thể trừ vào công điểm mỗi tháng cho đến khi trả hết mới thôi."

Quản Đại Ngưu dù sao cũng là đội trưởng, Giang Lưu lại vì sửa đập mới bị thương, nếu ông mặc kệ, người trong đội đều sẽ thất vọng.

"Trị, nhất định phải trị."

Một giọng nữ khàn khàn phá vỡ không khí yên lặng.

Từ Tú Tú tiến lên mấy bước, uỳnh một tiếng quỳ xuống trước mặt đội trưởng Quản Đại Ngưu: "Bác Đội trưởng, van cầu bác viết giấy giới thiệu, mặc kệ có thể cứu được Lưu Tử hay không, cháu với anh ấy đều nhớ kỹ phần ân tình này, còn tiền trị bệnh, cứ dựa theo lời bác đội trưởng nói trừ vào công điểm hàng tháng, chỉ cần là còn sống, luôn có thể trả hết món nợ này."

Từ Tú Tú nghĩ kỹ rồi, dù hai vợ chồng bọn họ lại ra sức kiếm công điểm thì lợi ích thực tế chưa bao giờ rơi trên đầu họ. Mà Giang Lưu - người này mặc dù ngu hiếu, lại không giống nhiều đàn ông ở nông thôn luôn có thói quen đánh mắng vợ mình. Một khi Giang Lưu chết rồi, cô dĩ nhiên sẽ bị nhà mẹ đẻ sắp xếp tái hôn. Là người phụ nữ đã kết hôn mười năm vẫn không thể mang thai được một trai nửa gái, lựa chọn tái hôn của cô cũng không ngoài những tên đàn ông tính tình bạo ngược chơi bời lêu lổng, du thủ du thực.

Đã như vậy, còn không bằng đưa Giang Lưu đi chữa bệnh, đến lúc đó chữa bệnh rồi thiếu công điểm của đại đội, dù nhà mẹ đẻ muốn bắt cô đi tái hôn bên đại đội cũng sẽ không đồng ý.

Đời này cứ như vậy đi, trên mặt Từ Tú Tú sương chiều nặng nề, không có một chút sinh khí.

“Người nợ tiền chính là một nhà thằng cả, không liên quan gì đến chúng tôi."

Nghe lời con dâu nói, lập tức sắc mặt Miêu Thải Phượng khó coi đi nhiều, con dâu đã nói như vậy rồi, mẹ ruột như bà ta không đến mức còn cản trở con trai đi trị bệnh.

Nhưng đi đến là bệnh viện lớn ở huyện thành ai biết phải trả bao nhiêu tiền, Miêu Thải Phượng sợ sẽ thành món nợ cả nhà phải gánh, sẽ liên lụy đến con trai nhỏ Giang Hải và con gái nhỏ Giang Quyên.

Mọi người cũng đều đoán được tâm tư bà ta, nhìn đến ông Giang vẫn đang ở một bên trầm mặc, trong lòng càng cảm thấy khinh thường đôi cha mẹ bất công này.

"Được rồi, mau giúp đỡ đưa người lên xe bò."

Quản Đại Ngưu không muốn tiếp tục trì hoãn, vội gọi con trai mình kéo xe bò đến, sau đó lấy ít tiền và phiếu đi theo Từ Tú Tú ngồi lên xe bò.

Hai vợ chồng Giang Truyện Căn và Miêu Thải Phượng tựa hồ là sợ theo đến bệnh viện thì phải bỏ tiền ra nên vẫn đứng bất động ở một bên.

Quản Đại Ngưu thấy thế liền để con trai mình theo lên xe bò, cũng không thể đợi đôi vợ chồng bất công này được.

"Lưu Tử nhà tôi thật sự là số khổ mà, trách tôi làm mẹ vô dụng, ôi tim tôi có khác gì đao khoét đâu."

Cho dù xe bò đã chạy xa, người trên xe vẫn như cũ có thể nghe được tiếng kêu khóc của Miêu Thải Phượng đột ngột vang lên lúc bọn họ rời đi. Giống như sợ người ngoài không biết bà ta “đau lòng” Giang Lưu vậy.

Người trên xe tâm sự nặng nề, ai cũng không nhìn thấy, Giang Lưu – người vốn nên "hôn mê", lúc này trên khóe miệng lại lộ ra một nụ cười chế nhạo.

----------

(1)Khối: Yuan (Hán-Việt là 元 nguyên hoặc 圓 viên) trong tiếng Trung Quốc được dùng để chỉ đơn vị tiền tệ cơ bản. Ví dụ, Đô la Mỹ được gọi là Meiyuan (Mỹ nguyên). Tuy nhiên, xét trong bối cảnh quốc tế, yuan chỉ dùng để chỉ đơn vị tiền tệ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Nhân dân tệ) và của Đài Loan (Tân Đài tệ). Trong ngôn ngữ thông tục, yuan được gọi là kuài (塊 "khối") trong tiếng Quan thoại hoặc kho͘ (箍 "cô") trong tiếng Phúc Kiến Đài Loan và gū trong tiếng Quan thoại.

Một yuan được chia thành 10 giác (jiao) hoặc mao (mao). Một giác lại được chia thành 10 phân (fen). Trong tiếng Quảng Đông, giác và phân còn được gọi là hào (ho) và "sin". "Sin" là từ phiên âm từ "cent" trong tiếng Anh sang tiếng Quảng Đông.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc