Hệ Thống Ràng Buộc Tương Lai - Dựa Vào Đơn Hàng Kiếm Hàng Trăm Tỷ

Chương 8

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Ngày 3 tháng 9 năm 2025, văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Đường Thị.
Đường Vũ Hằng nghe thấy âm thanh hệ thống hoàn thành đơn hàng, anh khẽ nhấc khung ảnh gia đình trên bàn lên, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi.
Cô cháu gái nhỏ và em gái anh đã qua đời từ bốn năm trước. Đến giờ, anh vẫn mơ được gặp lại hai người họ dù chỉ một lần.
Hồi đó anh viện cớ không muốn tiếp quản công ty gia đình, nhất quyết muốn tự gây dựng công ty giải trí – tất cả cũng vì muốn tạo điều kiện tốt hơn cho em gái theo đuổi ước mơ trong giới showbiz.
Sau tai nạn của cháu gái và em gái, anh liền giải tán công ty giải trí, quay về tiếp quản công ty gia tộc. Chưa đầy hai năm sau, ông nội lâm bệnh nặng, rồi cũng rời xa nhân thế.
Nếu hệ thống nguyện vọng thật sự có thể mang người thân anh quay trở lại, anh sẵn sàng đánh đổi nhiều hơn nữa.
Ngay lúc đó, cánh cửa văn phòng bị gõ nhẹ.
“Giám đốc Đường, tiểu thư nhỏ đến rồi ạ.”
Nghe thư ký thông báo, Đường Vũ Hằng khựng lại, cả người như căng cứng. Giọng nói cũng theo bản năng mà biến đổi: “Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, một cô bé khoảng tám chín tuổi mặc váy công chúa xanh nhạt, tóc buộc hai bên, tung tăng bước vào phòng.
“Cậu ơi, hôm nay con muốn ngồi đây làm bài tập!”
Cô bé nói xong thì rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng, lấy từng quyển sách, từng tập bài từ chiếc balo hồng ra, bày ngay ngắn trên bàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia giống cháu gái anh năm xưa đến kì lạ. Cứ như hình ảnh của đứa trẻ ấy lúc lớn lên – y như trong tưởng tượng của anh.
Dù là trong mơ hay hiện thực, khoảnh khắc này anh đều vô cùng trân quý đối với anh.
Cô bé chẳng để ý tới cảm xúc lạ lẫm trong mắt Đường Vũ Hằng, vẫn vô tư nói:
“Cậu ơi, hôm nay con muốn ăn hamburger với khoai tây chiên, được không ạ? Mẹ không chịu mua cho con, bảo là mấy món đó không tốt cho sức khỏe.”
“…Mẹ con?” Giọng Đường Vũ Hằng khẽ run.
“Dạ đúng rồi,” cô bé ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt anh không ổn thì vội vàng đứng dậy chạy tới, “Cậu sao thế ạ? Mẹ là em gái cậu mà! Sáng nay con với mẹ còn ăn sáng chung nữa, cậu quên rồi à?”
Nếu em gái còn sống… thì ông nội thì sao?
Đường Vũ Hằng còn chưa kịp nghĩ kỹ, thì dòng chữ trước mắt đã hiện lên rõ ràng:
[Đơn hàng nguyện vọng số 1 đã hoàn thành, phần thưởng đã khấu trừ. Hệ thống sẽ xóa ký ức liên quan trong vòng 30 phút. Cảm ơn đã sử dụng hệ thống tương lai.]

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Bạch Ninh ghé trung tâm thương mại gần nhất để mua quà cho hàng xóm, tiện thể sắm thêm một số đồ dùng cần thiết cho căn hộ mới.
Nào là bát đũa, vật dụng sinh hoạt… cô thấy thứ gì tiện và hợp mắt thì mua.
Mua xong đồ ở siêu thị, cô đẩy xe hàng ra xe cất đồ, rồi quay trở vào khu trung tâm tiếp tục đi dạo.
Đi ngang qua tầng một khu trang sức, cô nhìn thấy một sợi dây chuyền vàng hồng, cảm thấy rất hợp với khí chất của Thi Thi nên dừng chân lại, nhờ nhân viên lấy ra xem.
Thực tế nhìn còn đẹp hơn. Cô càng nhìn càng thích, thấy giá chỉ 998 tệ – với cô bây giờ chỉ là con số nhỏ – mua làm quà tặng bạn thân cũng quá hợp lý.
Thế là cô bảo nhân viên gói lại, còn tiện thể chọn cho mình một sợi dây chuyền vàng hồng khác.
Sau khi thanh toán, Bạch Ninh xách túi bước đi trong niềm vui nho nhỏ thì bất ngờ bị người ta va mạnh.
Tay cô lơi một chút, suýt làm rơi túi, may mà phản ứng kịp thời, kịp giữ lại.
Người kia là một cô gái trạc tuổi, Bạch Ninh ban đầu cũng chẳng để bụng, coi như va phải nhau thôi, chuẩn bị rời đi thì đối phương lại mở miệng mắng:
“Đi đứng kiểu gì vậy? Cô không có mắt à?”
Bạch Ninh kinh ngạc nhìn cô ta: “Cô đang nói là tôi đụng phải cô?”
“Chứ không lẽ tôi đụng cô? Mau xin lỗi đi!”
Nhìn thái độ lồng lộn kia, không biết còn tưởng tiểu thư con nhà quyền quý.
Bạch Ninh lướt qua bộ đồ cô ta mặc – nhãn hiệu chẳng cái nào quen mắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc